ಙ-- THẮNG NGHĨA VÔ BIÊN CỦA PHẬT GIÁO --ಙ
( Một chữ tóm gọn tám vạn bốn ngàn Pháp môn)
Vào một buổi sáng ngày hè, những hạt sương long lanh phản sắc cầu vồng trên cây lá, như báo hiệu một ngày mới bắt đầu với pháp âm truyện lưu vong vọng vào pháp giới bất nhị của Đại Tâm. Sư Phụ Long Viễn cũng vừa tọa thiền xong, Ngài chống gậy từng bước chân chánh niệm xuống Chánh Điện ( chống gậy đi là một thói quen của Ngài ). Lúc ấy tôi cũng vừa đến nơi, tôi vào đảnh lễ Ngài, Sư Phụ mời tôi dùng nước và hai thầy trò ngồi trò chuyện, khi những hạt sương tan biến vào hư vô, ánh mặt trời đã lên cao trên đỉnh núi. Lúc ấy tôi chấp tay thưa hỏi:
- “ Bạch Sư Phụ! Phật Pháp có đến tám vạn bốn ngàn Pháp môn, làm sao con có thể nhiếp hết được mà dụng công thiền quán để ngộ đạo?
Sư Phụ nhìn tôi mỉm cười rồi từ tốn bảo:
- “Chỉ cần con ngộ được một chữ TÂM, tức là tám vạn bốn ngàn Pháp môn đều vứt cả.”
Tôi tròn mắt ngạc nhiên hỏi:
- “ Tại sao thể, Sư Phụ?”
- “ Vì tám vạn bốn ngàn Pháp môn là phương tiện để ngộ được bổn tâm mình, nếu ngộ được tâm thì còn cần phương tiện để làm gì?”
- “ Ồ ! Thì ra vậy, nhưng... thưa Sư Phụ: chỗ Đại Đạo hướng đến, tức là cái diệu của bổn tâm như thế nào ạ?”
- “ Chỉ có một chữ thôi con.”
- “ Là một chữ gì vậy? thưa Sư Phụ.”
Sư Phụ uống một hớp nước lạnh trong cốc, rồi nhẹ nhàng đặt ly xuống bàn, nhìn tôi và cười nói:
- “ Đó là chữ “ TỊNH”.”
Tôi ngồi nghiệm một chập rồi thưa tiếp:
- “ Xin Sư Phụ nói rõ hơn được không ạ?”
Sư Phụ đáp:
“ Pháp môn phương tiện chỉ ngộ TÂM
TÂM ngộ, Bát Nhã há truy tầm
Ngộ Tâm, Tâm ngộ quy về TỊNH
Chư Phật ba đời thuyết diệu âm.”
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét