NGÓN TAY CHỈ VÀO TÂM
Chiều hôm ấy, khi ánh thái dương dần khuất sau rặng núi xanh, gió mát từ biển thổi về cuốn theo những chiếc lá bay vào không trung và rơi rụng vàng cả sân ngôi Già lam; xa xa vẳng lại tiếng súi reo róc rách cùng với tiếng chim muôn về tổ, cảnh tượng đẹp như một bức tranh thiên võng của trời Đế thích vậy. Trong bức tranh tuyệt mỹ của thiên nhiên ấy, thấp thoáng hình bóng Sư phụ chống gậy đi dạo núi, theo sau là một chú Sa di, vừa đi chú vừa thưa hỏi:
-Xin Sư Phụ từ bi hãy chỉ dạy cho con làm sao giải thoát ngay bây giờ, được không ạ?
Sư Phụ ngước mắt nhìn những chiếc lá bay theo gió ở trước mắt, Ngài dừng chân lại với ánh mắt hiền từ như một người Cha thân thương, rồi Ngài lấy ngón tay chỉ vào giữa trái tim chú thị giả và nói:
-Con hãy nhìn vào chính mình! Đây, thân này vốn là một kẻ lạ hủy hoại, nó rất mong manh dễ vỡ, không phải là con, là của con hay con không thuộc sở hữu của nó. Tại sao thế? Vì bản chất của thân này là vô thường, chịu sự tan rã, biến hoại và đoạn diệt, con thật sự không làm chủ được nó, nó luôn đi theo tiến trình của sanh, già, bệnh, chết. Khi tứ đại phân ra thì thân này ở đâu? Tâm này cũng không phải của con. Tại sao thế? Vì tâm ý cũng vô thường. Cho nên thân và tâm này chẳng khác chiếc lá rơi kia (Sư Phụ đưa tay chỉ vào chiếc lá đang rơi trước mặt) chiếc lá chỉ là chiếc lá, nó không phải là con, là của con, con không thuộc sở hữu nó. Con hãy buông xuống sự bám chấp nơi thân và tâm này, buông xuống tất cả ngã chấp, ngã mạn, ngã kiến, ngã tùy miên. Ngay đó là giải thoát.
(Hồng Tuyến kính lưu)
Chiều hôm ấy, khi ánh thái dương dần khuất sau rặng núi xanh, gió mát từ biển thổi về cuốn theo những chiếc lá bay vào không trung và rơi rụng vàng cả sân ngôi Già lam; xa xa vẳng lại tiếng súi reo róc rách cùng với tiếng chim muôn về tổ, cảnh tượng đẹp như một bức tranh thiên võng của trời Đế thích vậy. Trong bức tranh tuyệt mỹ của thiên nhiên ấy, thấp thoáng hình bóng Sư phụ chống gậy đi dạo núi, theo sau là một chú Sa di, vừa đi chú vừa thưa hỏi:
-Xin Sư Phụ từ bi hãy chỉ dạy cho con làm sao giải thoát ngay bây giờ, được không ạ?
Sư Phụ ngước mắt nhìn những chiếc lá bay theo gió ở trước mắt, Ngài dừng chân lại với ánh mắt hiền từ như một người Cha thân thương, rồi Ngài lấy ngón tay chỉ vào giữa trái tim chú thị giả và nói:
-Con hãy nhìn vào chính mình! Đây, thân này vốn là một kẻ lạ hủy hoại, nó rất mong manh dễ vỡ, không phải là con, là của con hay con không thuộc sở hữu của nó. Tại sao thế? Vì bản chất của thân này là vô thường, chịu sự tan rã, biến hoại và đoạn diệt, con thật sự không làm chủ được nó, nó luôn đi theo tiến trình của sanh, già, bệnh, chết. Khi tứ đại phân ra thì thân này ở đâu? Tâm này cũng không phải của con. Tại sao thế? Vì tâm ý cũng vô thường. Cho nên thân và tâm này chẳng khác chiếc lá rơi kia (Sư Phụ đưa tay chỉ vào chiếc lá đang rơi trước mặt) chiếc lá chỉ là chiếc lá, nó không phải là con, là của con, con không thuộc sở hữu nó. Con hãy buông xuống sự bám chấp nơi thân và tâm này, buông xuống tất cả ngã chấp, ngã mạn, ngã kiến, ngã tùy miên. Ngay đó là giải thoát.
Đoạn, Thầy trò tiếp tục đi dù bước chân đã qua từng
bước không quay lại và xa xa những chiếc lá rụng in hình lên những tia nắng cuối
cùng; nhưng khuôn mặt chú thị giả vẫn bừng sáng như ánh mặt trời sau cơn mưa u
ám. Phải chăng ngón tay Sư phụ đã in vào tâm chú như một pháp Ấn khai mở nguồn
tâm, khiến chú nhập vào dòng Đại lạc chăng?
(Hồng Tuyến kính lưu)