Thứ Năm, 19 tháng 12, 2019

Thơ Tịnh Độ:

QUÊ HƯƠNG TRONG HUYẾT LỆ
 (Kính dâng Từ Phụ Di Đà và Liên Trì Thánh Chúng)

Con đi lạnh buốt thân gầy
Quê hương khuất bóng đêm ngày nhớ mong
Tình trong nguyện hải mắt trông
Phù sinh đại mộng lệ lòng máu rơi
Tim con băng giá chơi vơi
Tủi thân vô trí bời bời ruột gan
Đêm đêm con khóc ai màn?
Bước chân cô lẻ nhân gian một mình!
Hãi hùng cuộc thế nhân sinh
Vô Thường đắp đổi bóng hình là đâu?
Thuyền ai vượt sóng ngàn sâu?
Cùng trong cõi Mộng ái sầu Nghiệp duyên!
Vô minh khói phủ Tam Thiên
Phật ơi! Tóc trắng trăm miền con đau!
Mưa rơi từng giọt đan sầu
Mưa rơi lạnh quá xuyên màu không gian!
Tình ai đẫm giấc mơ màng
Tình con vượt sóng Trường Giang hải hà!
Tình ai khóc nỗi chia xa
Tình con lấp kín Ta Bà muôn năm!
Tàn canh mưa đổ âm thầm
Tàn canh lệ nhuốm máu đầm bóng đêm
Đèn khuya hiu hắt trong đêm
Đèn soi nẻo giác qua miền tử sanh?
Đèn rơi ánh sáng mong manh
Đèn không giá lại vết lòng bi thương?
Hồng trần lắm nỗi đoạn trường
Trần hoàn con quyết dọn đường chúng sanh
Dù cho thân vỡ tan tành!
Dù cho lệ máu không ngừng chảy tuôn!
Dù cho sanh chúng can cường!
Dù cho ngũ trược vết thương sâu dần!
Dù cho lòng vỡ muôn phần!
Dù cho con chết nghìn lần không khuây!
Phật ơi! Lạnh quá đêm này!
Phật ơi! Huyết lệ thiêu gầy thân con!
Phật ơi! Đau quá... lòng con...!
Phật ơi! Con nhớ...mỏi mòn tháng năm...!
Ngày đi... Ai tiễn bước chân...?
Giờ đây lệ máu đong đầy bóng đêm...!

                                                            Ấn Độ khuya ngày 19/12/2019
                                                               -Thích Long Viễn-










Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét