Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

Tựa: Sa Di Hiện Tướng Nhiếp Hóa Tà Yêu

Câu chuyện :

SA DI HIỆN TƯỚNG
NHIẾP HÓA TÀ YÊU 
Phần 1/5: 
Hội Ngộ Bà Tám- Oai Lực Hiển Bày. 

Trong Pháp giới mênh mông vô cùng vô tận thì nghiệp lực chúng sanh cũng không thể nghĩ bàn. Với tấm lòng Đại Bi bao la làm Thể mà chư Phật , chư Bồ Tát, chư Hiền Thánh Tăng  hóa thân đi vào đời, các Ngài dùng vô lượng phương tiện khéo léo để dìu dắt chúng sanh từ nẻo mê về bến giác. Cho nên cõi Ta Bà này được gọi là cõi Thánh phàm đồng cư (Thánh phàm chung ở), chúng ta với trí lực và nghiệp chướng nặng nề làm sao hiểu biết và nhận ra đâu là Thánh? Đâu là phàm? Con có nghe trong Luật đức Phật có dạy rằng:
 " Sa Di thuyết Pháp, Sa Môn thính  
Bất dụng niên cao dụng tánh linh. "

Và con (Lâm Hồng Tuyến) xin cung kính đê đầu đảnh lễ các Ngài là Thánh đệ tử của Như Lai cùng với Sư Phụ của con (Lương Sơn Long Viễn, Pháp danh Tâm Giải ). Cho phép con được ghi lại câu chuyện về Sư Phụ khi Ngài còn là một Sa Di vừa mới xuất gia hai năm !

Câu chuyện này con được nghe Phật tử kể lại và những người này hiện tại đang còn sống. Câu chuyện đã một thời chấn động xung quanh chùa Phổ Quang ( Cầu Dứa, xã Vĩnh Ngọc, Tp Nha Trang, Tỉnh Khánh Hòa). Con cũng đã xác nhận lại nội dung với Sư Phụ trước khi hạ bút lưu tâm .
***
Vào một buổi sáng trời thanh, tiếng kinh kệ công phu vừa dứt thì Sư Ông (Hòa Thượng Như Ý) cũng tịnh tu xong, Ngài chống gậy đi dạo một lượt quanh chùa, khi ấy chú Sa Di ( Sư Phụ tôi) đi theo sau. Sư Ông kéo ống nước tưới cây, Chú Sa Di sửa đường dây kéo nước và Thầy trò đã mang một trận mưa mát dịu như Cam lồ đến với muôn ngàn hoa lá cỏ cây. Rồi Sư Ông và Chú Sa Di trẻ đi ra cổng Tam Quan,  tiến thẳng về chùa Phổ Quang, một ngôi chùa mà ông bà Sáu vừa mới cúng dường cho Sư Ông mấy ngày trước. Khi đốt trầm xông hương, thắp đèn và đảnh lễ Phật xong thì Sư Ông quay ra bảo: 
--" Hằng ngày ông ra đây để hương đèn cúng Phật và hướng dẫn Phật tử công phu được không?" 
Chú Sa Di kính cẩn đáp: 
--" Dạ, nếu Thầy dạy thì con xin nghe thưa Thầy !" 

Rồi sau đó hai Thầy trò đóng của chùa về dùng cơm độ ngọ...
Khi ánh mặt trời vừa khuất núi phía tây, những tia sáng yếu dần cảnh vật chùa Phổ Quang khoác lên mình một chiếc áo lạnh ngắt, những làn khói nhẹ tỏa vờn bay quanh bảo tự như muôn cô hồn ngạ quỷ ẩn mình đi tìm thức ăn, không một bóng người, lành lạnh thật rợn người làm sao, nên không ai dám về đây khi màn đêm bắt đầu buông xuống. Lúc ấy Chú Sa Di chống gậy ( Sư Phụ có một thói quen từ nhỏ là rất thích chống gậy) mặc chiếc áo vàng đi trên đường đến chùa Phổ Quang, mọi người xung quanh chùa ai nấy đều lặng người nhìn Chú, Chú cũng thấy làm lạ nhưng thôi Chú tự nhũ " Chắc mọi người lâu quá không thấy bóng người tu về đây chăng?" nên Chú cứ chánh niệm từng bước chân và  không quan tâm đến ánh mắt mọi người nhìn về hướng mình nữa. Thế là ngôi chùa lạnh lẽo thâm u lại được chiếu sáng bởi màu chiếc áo vàng với bóng hình gầy bé của Chú.

Oong...Oong...Oong... Ba tiếng hồng chung vang lên như khiến cả Tam thiên bừng khai cơn đại mộng. Hai bóng người thấp thoáng tà áo lam xuất hiện ngày một rõ trong đêm đen tĩnh mịch, họ bước vào Chánh điện thắp nhang, rồi một cô tiến lại chỗ Chú Sa Di đang kệ Đại Hồng Chung đưa đầu vào ngồi im lặng. Kệ khoảng vài phút bỗng dưng cô ấy gầm rú lên như một con dã thú điên cuồng, đôi mắt trắng tát, đập đầu xuống nền xi măng rầm rầm...Kỳ lạ quá! Kinh khủng thay! Chuyện gì xảy ra với cô? Chú Sa Di trẻ nhìn cô với vẻ điềm nhiên không tỏ ra nao núng, Chú ngưng kệ chuông lại và hỏi: 
--" Cô sao thế?" 
Cô vẫn không trả lời cứ rú lên từng đợt như một con đại cẩu bị điên, đầu tóc rối bù, cô cứ ôm đầu và đập xuống nền đất rầm rầm vậy. Chao ôi! Đầu cô được làm bằng gì? Mà nền xi măng nứt ra mấy đường lớn, liệu cô có bể đầu không? Lúc ấy Chú đứng lên, nhặt lấy cây gậy dưới đất, chống mạnh một cái, đôi mắt chú dường như bốc lửa, cả người Chú như có một vòng ánh sáng lớn bao vây, Chú lớn tiếng hỏi: 
--" Ta hỏi, tại sao không trả lời?" 
Cô vẫn cứ rú lên và cuộn mình trên đất, đập đầu xuống nền nhà như không nghe thấy gì cả. Chú Sa Di lúc bấy giờ hay là một Trưởng Lão già nua? Chú bước đi nhiễu quanh Đức Phật Thích Ca, lưng thì khòm xuống giọng bỗng khàn đi nhưng âm điệu thì như sấm sét vậy :
--" Ta không cần biết ngươi là ai, dù là trời, là rồng, là quỷ, là thần ... đã đến trước Tam Bảo tuyệt đối không được lộng hành!" Cô Phật tử bỗng nhiên không rên la gầm rú nữa, cô như tỉnh hẳn cuối đầu lạy Chú, trong vẻ tôn kính vô bờ.
Lúc ấy Sư Ông đã đứng ngoài sân từ lúc nào, Chú nhìn ra thì Sư Ông mỉm cười rất hoan hỷ và nhẹ chống gậy cất bước đi về chùa Linh Sơn Pháp Bảo...
... Còn tiếp phần sau...!



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét