Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2018

Vườn Thơ Phật Giáo

-- RỪNG KHUYA  --

Tiếng chim hót trong rừng khuya vang động
Như gọi hồn lữ khách giữa cơn đau
Sương nhẹ rơi rừng vắng lịm một màu
Ôi, khát vọng bùng lên theo  máu lệ !
Đêm cô tịch mình ta trên nhân thế
Ép thời gian thành lệ nhỏ đại dương
Gieo vào hồn mấy mùa chín đau thương
Với  tim vỡ tình dâng không biên giới.
Bước luân hồi mịt mù ai chỉ lối
Hỡi chúng sinh chìm đắm giữa cơn mê ?
Đêm tối tăm lạnh giá không nẻo  về
Trong  ma trận hồn phiêu say ái dục ?
Tiếng đêm vọng từ u minh địa ngục
Muôn cô hồn ngạ quỷ cuộn niềm oan ?
Tiếng rên la, tiếng khóc cháy băng hồn
Vào khoảng lặng thiên thu trong đáy mắt ?
Trời đêm nay, trời buồn sương se sắt
Một vì sao lạc lối đến lòng ta
Sao băng qua khoảng cách dải Ngân Hà
Rồi bừng sáng thành Đại Tâm hùng chí.
Kiếp luân hồi ngàn năm ta không nghỉ
Mãi đi tìm dấu lệ chúng sanh rơi
Lòng hoang vu, nước mắt đã khô rồi
Hun hút bóng… rừng khuya, tàn bạo quá !

        ۞ Thích Long Viễn۞



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét