Thứ Hai, 8 tháng 6, 2020

Thơ Tịnh Độ:

CÕI NHỚ
(Bồi hồi tưởng niệm Tây Phương cảnh)

Đếm sầu vương điểm lệ băng trong
Trùng dương dâng sóng ngập cõi lòng
Nến tàn, lá rụng, cay nhiều quá!
Mắt lồng nỗi nhớ cháy hư không.

Cố quốc xa vời cố quốc xa
Mình con đơn bước, bước Ta Bà
Lê chân đạp bóng câu vạn lý
Mây buồn nâng ánh nắng ngày qua.

Hồng trần con đến một ngày xanh
Khói mộng trùng sương kiếp lữ hành
Lệ đan... lệ ứa...ôi, tình chết!
Lệ tràn mưa máu dạt lều tranh.

Chiều nay bên ấp mẹ ôm con
Nát tan quặn siết bóng băng hồn
Mắt trông trong mắt trời quạnh quẻ
Thương nồng tình ấm mấy cô thôn:

Mẹ bế con đi tiếng à ơi
Mẹ hôn má nhỏ ấp môi cười
Mẹ xoa vầng tráng con yêu dấu
Mẹ xú con ăn múm từng mồi.

Mẹ cười ánh mắt một trời thương
Mong ước mai kia vạn nẻo đường
Con mẹ lớn khôn thành công với
Phú quý duyên tình đời ngát hương...

Lòng con chợt ấm phút tình nồng
Bồi hồi con nhớ... Người biết không?
Vòng tay Pháp nhũ nuôi con lớn
Cam Lồ sái biến hóa Chân Thân.

Chân Thân thể nhập Pháp Giới Thân
Chuyển vận Pháp luân thể đại đồng
Pháp luân thường chuyển vi diệu Pháp
Ứng hiện sanh thân chốn bụi trần.

Mỗi mỗi bụi trần chính Kim Thân
Mà sao trần hạt lại đau thầm?
Phải chăng Kim- Nguyện hòa Bi Thể
Hóa lệ vô trần, máu lệ băng?

Tương tư cõi nhớ Thường- Tịch- Quang
Tịnh độ duy tâm? Chứng Niết Bàn?
Di Đà cha hỡi... Cha có biết?
Nhớ người bóng ngã mấy quan san?

                                 Núi Đà Lạt 9-5-2020 
                                    Thích Long Viễn




Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét