Thứ Năm, 5 tháng 4, 2018

Vườn Thơ Phật Giáo :

    
              ೠ- KIẾP LỮ HÀNH CÔ ĐỘC -ೠ

Tam giới không nhà (*)
Mình ta lê bước
Trông mây và nước
Bất chợt lệ rơi

Luân chuyển ngàn đời
Trong mơ tìm bóng
Nhân gian như mộng
Tình ơi! Tình ơi!

Tình mãi lên ngôi
Gom về say đắm
Tiền tài danh vọng
Ngũ dục đê mê (**)

Phút chốc đổ về
Vô thường tan nát
Lục thú trôi dạt (***)
Sầu não ưu bi

Than khóc được gì?
Khi đã thọ báo
Đi vào nghiệp đạo
Thiện ác mình làm

Dù vua thế gian
Hay kẻ hèn mạt
Cũng không sai khác
Nhân quả công bằng (****)

Khi sống nghĩ rằng
Chết đi là hết
Nên không nhàm mệt
Theo đuổi dục tham.

Ác nghiệp mình làm
Giờ mình phải chịu
Địa ngục Hý tiếu
Thiêu đốt phanh thây

Muốn chạy đông tây
Tìm phương thoát khổ
Rơi vào nhầm chỗ
Rừng kiếm núi đao.

Thân nát miệng gào
Ăn năn đã muộn
Lúc ấy chỉ muốn
Được một bát canh

Thọ báo rất nhanh
Vào loài quỷ đói
Nghiệp duyên tiếp nối
Mãi mãi luân hồi

Khi được làm người
Thì lại quên hết
Thoáng cái già chết
Bệnh khổ đến nơi

Tiếp tục luân hồi
Thọ sanh các cõi
Lòng ta khắc khoải
Lệ chảy thành dòng

Tràng ngập biển đông
Tâm can vỡ nát
Nguyện ước thoát xác
Hóa thành hư không

Ôm con vào lòng
Vì con thay thế
Bao nhiêu nỗi khổ
Trong kiếp luân hồi

Thọ báo ngàn đời
Cũng không thoái chuyển
Vì con dâng hiến
Cả thân tâm này

Con hỡi có hay
Đêm nay trăng vỡ
Trăng buồn muôn thuở
Rụng vào tim đau

Tìm đâu, tìm đâu
Mộng tàn qua gối
Lòng ta mãi gọi
Con ơi, hãy về!

Vượt khỏi bến mê
Cùng ta sánh bước
Đi vào Ngũ trược (*****)
Hóa độ chúng sinh

Thắp sáng bình minh
Với tình Diệu giác
Rửa tan lầm lạc
Bằng nước Từ bi

Đêm lạnh ta đi

Tìm trong bóng tối
Thương con ngập lối
Con ở nơi đâu?
     __ೋ-  Thích Long Viễn - ೋ__


Ghi Chú:
        (*) Tam giới:
        Bao gồm Dục giới, Sắc giới và Vô sắc giới.
1. Dục giới (zh. 欲界; s, p: kāmalokakāmadhātu, bo. `dod khams འདོད་ཁམས་, `dod pa`i     khams འདོད་པའི་ཁམས་), có ham muốn về giới tính và những ham muốn khác.
  • Trong dục giới có sáu loại hữu tình sau:
  • 1. Địa ngục (zh. 地獄, sa. naraka)
2. Ngạ quỷ (Quỷ đói) (zh. 餓鬼, sa. preta)
3. Súc sanh (Loài thú) (zh. 畜生, sa. paśu)
4. Loài người (zh. 人世, sa. nāra)
5. A tu la (Loài thần)(zh. 阿修羅, sa. asura)
6. Cõi trời ở cõi dục (lục dục thiên 六欲天):
Trời Tứ thiên vương (zh. 四天王, sa. cāturmahārājika);
Trời Đao lợi (忉利) hay trời Ba mươi ba (zh. 三十三天, sa. trayastriṃśa);
Trời Dạ-ma (zh. 夜摩, sa. yāmadeva) hoặc trời Tu-dạ-ma (zh. 須夜摩天, sa. suyāma);
Trời Đâu suất (zh. 兜率天, sa. tuṣita);
Trời Hoá lạc (zh. 化樂天, sa. nirmāṇarati);
Trời Tha hoá tự tại (zh. 他化自在天, sa. paranirmitavaśavarti);
2. Sắc giới (zh. 色界, sa. rūpalokarūpadhātu, bo. gzugs khams གཟུགས་ཁམས་): các vị ở đây thuộc nam tính nhưng đã chấm dứt mọi ham muốn, ăn uống, nhưng còn có khoái lạc. Đây là thế giới của các người trời trong cõi Thiền (sa. dhyāna). Hành giả tu tập thiền định có thể tái sinh trong cõi sắc. Sắc giới gồm bốn cõi, mỗi cõi lại được chia thành nhiều cõi trời khác nhau:
  • Trời Sơ thiền (zh. 初禪天) với ba cõi sau:
Trời Phạm thân (zh. 梵身天, sa. brahmakāyika);
Trời Phạm phụ (zh. 梵輔天, sa. brahmapurohita);
Trời Đại phạm (zh. 大梵天, sa. mahābrahmā).
Có hệ thống ghi thêm cõi trời thứ tư của trời Sơ thiền là trời Phạm chúng (zh. 梵眾天, sa. brahmaparśadya).
  • Trời Nhị thiền (zh. 二禪天) với ba cõi sau:
Trời Thiểu quang (zh. 少光天, sa. parīttābha);
Trời Vô lượng quang (zh. 無量光天, sa. apramāṇābha);
Trời Cực quang tịnh (zh. 極光淨天, sa. abhāsvara, kiểu dịch cũ là trời Quang âm (zh. 光音天).
  • Trời Tam thiền (zh. 三禪天) bao gồm:
Trời Thiểu tịnh (zh. 少淨天, sa. parīttaśubha);
Trời Vô lượng tịnh (zh. 無量淨天, sa. apramāṇaśubha);
Trời Biến tịnh (zh. 遍淨天, sa. śubhakṛtsna).
  • Trời Tứ thiền (zh. 四禪天) gồm có:
Trời Vô vân (zh. 無雲天, sa. anabhraka);
Trời Phúc sinh (zh. 福生天, sa. puṇyaprasava);
Trời Quảng quả (zh. 廣果天, sa. bṛhatphala);
Trời Vô tưởng (zh. 無想天, sa. asāṃjñika);
Trời Vô phiền (zh. 無煩天, sa. avṛha);
Trời Vô nhiệt (zh. 無熱天, sa. atapa);
Trời Thiện kiến (zh. 善見天, sa. sudarśana);
Trời Sắc cứu kính (zh. 色究竟天, sa. akaniṣṭha);
Trời Hoà âm (zh. 和音天, sa. aghaniṣṭha);
Trời Đại tự tại (zh. 大自在天, sa. mahāmaheśvara).
Có sách xếp trời Vô tưởng, trời Vô phiền, trời Vô nhiệt, trời Thiện kiến, trời Sắc cứu kính, trời Hoà âm thuộc trời Tịnh phạm (zh. 淨梵天), không thuộc về trời Tứ thiền.
3. Vô sắc giới (zh. 無色界, sa. arūpalokaarūpadhātu, bo. gzugs med khams གཟུགས་མེད་ཁམས་, gzugs med kyi khams གཟུགས་མེད་ཀྱི་ཁམས་): thế giới này được tạo dựng thuần tuý bằng tâm thức và gồm bốn xứ (sa. arūpasamādhi). Vô sắc giới gồm:
Xứ Không vô biên (zh. 空無邊處, sa. ākāśanantyāyatana);
Xứ Thức vô biên (zh. 識無邊處, sa. vijñānanantyāyatana);
Xứ Vô sở hữu (zh. 無所有處, sa. ākiṃcanyāyatana);
Xứ Phi tưởng phi phi tưởng (zh. 非想非非想處, sa. naivasaṃjñā-nāsaṃjñāyatana).
Hành giả tu học Tứ thiền Cửu định có thể sinh vào bốn xứ này.
Chúng sanh luân hồi không thể nào vượt ra ngoài Tam giới.
        (**) Ngũ dục:
* Ngũ dục là 5 sự ham muốn, là năm thứ dục lạc của trần cảnh nên cũng gọi là Ngũ Trần.
1. Sắc dục : Ham muốn sắc đẹp, ưa thích tướng tốt.
2. Thinh dục : Ham muốn tiếng hay, dịu ngọt….
3. Hương dục : Ham muốn mùi thơm ngạt ngào….
4. Vị dục : Ham muốn đồ ăn thức uống ngon ngọt…
5. Xúc dục : Ham muốn sự đụng chạm mềm dịu….
** Ngũ dục còn có 5 thứ sau :
1. Tài dục : Ham muốn của cải, vàng ngọc.
2. Sắc dục : Tham sắc đẹp, tướng tốt.
3. Danh dục : Tham muốn địa vị cao sang, tiếng tốt.
4. Thực dục : Tham muốn thức ăn ngon nhiều.
5. Thùy dục : Tham muốn ngủ nghỉ nhiều.
Ngũ dục cũng kêu là Ngũ độc tiển ( năm mũi tên độc hại) ngũ dục là 5 món dục của chúng sanh, từ súc sanh đến nhơn loài thần tiên, nếu mình không điều phục ngũ căn( Nhãn, Nhĩ, Tỷ, Thiệt, Thân) để cho sa đắm ngũ dục thì thất lạc thiện căn, sa vào nẽo ác lụy. Tham đắm ngũ dục tức cuộc đời bị trói buộc bởi năm thứ độc hại ham muốn.
(***) Lục thú:
 Hay còn gọi là Lục đạo chỉ cho chúng sanh trong Sáu cõi luân hồi gồm có
1. Cõi trời (tiếng phạn: deva)
2.Cõi thần (tiếng Phạn: asura)
3.Cõi người (tiếng Phạn: manussa) 
4.Cõi súc sinh (tiếng Phạn: tiracchānayoni)
5.Cõi ngạ quỷ (quỷ đói) (tiếng Phạn: petta)
6.Cõi địa ngục (tiếng Phạn: niraya)
Còn những chúng sinh đã nhập Niết bàn thì sẽ không phải luân hồi sau khi chết nữa.
Đặc điểm chung của các cõi luân hồi là Vô thường.
(****) Nhân quả:
Nhân quả là tiếng Hán ta nên hiểu nhân là nguyên nhân, là hạt giống là hành động tạo tác; còn quả là kết quả từ nguyên nhân và hành động đó mang lại. Nói ngắn gọn thì  nhân quả là hành động và kết quả của hành động. Nhân cần phải có Duyên, mới sanh ra Quả. Cho nên nói đầy đủ là Nhân- Duyên- Quả. Quả báo thì có Hiện-Báo, Sanh-Báo và Hậu-Báo.
+ Hiện-Báo (hay còn gọi là Hoa-Báo) là tạo nhân đời này, hưởng luôn quả báo trong đời này.
+ Sinh-Báo là đời này tạo nghiệp, đời sau, hai hoặc ba đời sau mới bắt đầu thọ báo.
+ Hậu-Báo là đời này tạo nghiệp, sau bốn đời, hoặc trăm đời, hoặc ngàn đời, hoặc vô lượng đời kiếp sau mới thọ báo.

(*****) Ngũ trược:
 Trược hay trọc là nhơ bẩn. Ngũ trược tức là năm cái nhơ bẩn:
 Kiếp trược (S. Kalpa kasayah): Sự ô uế của kiếp sống chúng sinh, làm nhiều điều ô uế, và chịu đựng nhiều điều ô uế.
 Kiến trược (drsti kasayah): Sự ô uế của nhận thức sai lầm, do chấp cái thân năm uẩn này là ta cho nên làm nhiều điều ô uế và chịu đựng nhiều điều ô uế.
 Phiền não trược (Klesa kasayah): Sự ô uế của các phiền não, như thâm, sân, si v.v… bắt nguồn từ cái chấp ngã sai lầm.
 Chúng sinh trược (Sattva kasayah): Cả thân và tâm của chúng sinh đều không trong sạch, chứa nhóm phiền não mê lầm.
 Mạng trược (Asyuskasayah): Thọ mạng nhơ bẩn, dơ thân tâm chúng sinh chứa nhóm phiền não, làm nhiều tội ác cho nên thọ mạng cứ giảm dần, cho đến khi chỉ còn 10 tuổi. Khi ấy, chúng sinh sẽ biết tu tỉnh, bỏ ác làm lành một cách phổ biến và thọ mạng của con người sẽ tăng trở lại, cứ 100 năm trung bình sẽ tăng 1 tuổi, cho đến mức cao nhất, theo sách Phật là 84.000 tuổi.

Thứ Tư, 4 tháng 4, 2018

Vườn Thơ Phật Giáo :

 ۞  VÔ THƯỜNG___(*)
Vô thường giọt nước mắt rơi
Vô thường sỏi đá khóc người ra đi
Vô thường còn lại những gì?
Vô thường tan biến hàng mi điểm màu
Vô thường cuộc sống bể dâu
Vô thường tan chảy bạc đầu thế nhân
Vô thường giấc mộng ngàn năm
Vô thường mộng vỡ tan tành cuộc chơi
Vô thường hoa nở hoa rơi
Vô thường thay đổi tâm người luôn luôn
Vô thường nước chảy về  nguồn
Vô thường sanh tử vết thương vỡ òa
Vô thường được mất như mơ
Vô thường liễu ngộ bến bờ tử sanh
Vô thường tiền của lợi danh
Vô thường phút chốc hóa thành khói sương
Vô thường chợt ghét chợt thương
Vô thường tình vỡ đoạn trường ai đan
Vô thường đại mộng thế gian
Vô thường thiền quán Niết Bàn hiển ngay
Vô thường mỗi phút mỗi giây
Vô thường chân lý mở bày tuệ tâm
Vô thường đích thật thiên chân
Vô thường với lý Chân thường không hai.

 __۞  Thích Long Viễn ۞ೋ__




Ghi Chú:

(*) Vô thường (無常; sa. anitya; pi. anicca) nghĩa là không chắc chắn, thay đổi, biến hoại, tan rã, không trường tồn. Vô thường gồm có thân vô thường, tâm vô thường và hoàn cảnh vô thường. Trong vũ trụ có vô lượng, vô biên thế giới; mỗi thế giới đều trải qua bốn giai đoạn là Thành, Trụ, Hoại, và Không. Con người cũng giống như một tiểu vũ trụ, đời người cũng có bốn giai đoạn là Sanh, Lão, Bệnh và Tử.
Cho nên trong kinh Tiểu Bộ (Nikàya) Đức Phật có dạy:
"Tất cả hành vô thường
Đều là pháp hưng suy
Mới sanh liền phải diệt
Tịch diệt an vui nhất."

"Ví như người thợ gốm
Trộn đất nắn làm đồ
Chúng thảy rồi vỡ nát
Mạng sống cũng như vậy."

Thứ Hai, 2 tháng 4, 2018

Vườn Thơ Phật Giáo :

۞ - QUÁN THẾ ÂM - ۞
    (Quán chiếu âm thanh thế gian,
Bi tâm chảy xuống lệ tràn biển đông .
Kính dâng Quán Thế Âm Bồ Tát! )


Thương xót con thơ chốn luân hồi
Ta tìm theo dấu lệ con rơi
Lệ rơi từng tiếng thành xuân mộng
Mộng vỡ tơi bời theo sóng khơi.

Lặng lẽ trông con, lặng lẽ nhìn
Chiều nay con khóc cảnh điêu linh
Con say mộng đắm và tình ái
Con có biết đâu chuyện nhân tình?

Con hỡi! Con ơi! Hãy trở về
Liên đài Lạc Quốc ấy là quê
Chỉ cần nhất niệm Di Đà Phật
Như Lai tiếp dẫn đến bến bờ !

Tam giới luân hồi thật khổ đau
Trăm năm thoáng chốc biệt ly sầu
Gia đình, tài sản, con bỏ lại
Không tu con hỡi, sẽ về đâu?

Tín, Nguyện, Hạnh kiên quyết một lòng
Trượng phu tinh tấn vượt biển đông
Đại Tâm cờ phất tan sóng ái
Hoành xuất tam giới thỏa ước mong!


Ta vẫn đợi con bước trở về
Con đừng hờ hững nhé con thơ !
Con đừng lấy móc câu tim nữa
Lòng ta tan nát, đau đau ghê !

Lệ đã khô rồi theo tiếng con:
Sầu bi ai oán với tủi hờn,
Con than, con khóc rồi quên hết
Thân xác luân hồi hơn núi non.

Ta vẫn nhìn theo bước con đi
Con đi theo tiếng gọi tình si
Con ơi, quay lại cùng gặp gỡ
Liên hoa hóa kiếp bất tư nghì!


 __۞Thích Long Viễn۞ೋ__






Vườn Thơ Phật Giáo :

  ۞   BỒ ĐỀ TÂM   ۞
(Kính dâng Đức Thích Ca và Từ Phụ A Di Đà)

Những ngày tháng ở cõi trần giả tạm
Con ngộ rồi chân lý Pháp Duyên Sinh
Lạy Thế Tôn: Thuyết Pháp độ mê tình
Siêu hàm thức, viên dung tuyệt đối đãi !
Ngày tháng qua con trẻ thơ ngây dại
Mãi đi tìm một bản ngã phù hư
Gom đắm say, ái luyến...kết mây mù
Thành kiếp sống mộng luân hồi bất tận.
Căn nhà trống, con tìm ra thân chủ
Kèo, cột tan nhà phá vỡ từ đây
Nhà phá rồi, vĩnh viễn không dựng xây
Với đời sống ngay đây là kiếp chót.
Lạy Thế Tôn! Trần gian con vượt thoát !
Con trở về..! Nhưng... Lòng nặng vết thương !
Thệ nguyện xưa, mãi mãi tình còn vương
Bồ Đề nguyện, quyết độ sanh bằng hết:
"Còn chúng sanh khổ não trong mười phương
Còn thân con mãi tìm phương cứu độ
Đến bao giờ chúng sanh không còn khổ
Thì con đây mới chứng quả Bồ Đề !"
Đêm lại về...
.....................Đêm lạnh...
.........................................Khách xa quê...
Trời Cực Lạc...
.........................Tương tư bừng hoa nở...
Quang- Thọ chiếu....
.................................Từ Tâm lệ tuôn đổ...
Nhuộm Ta Bà...
..........................Thành biển lớn Đại Bi...

 __۞Thích Long Viễn۞ೋ__
                    Ấn Độ ngày 2/4/2018



 

Chủ Nhật, 1 tháng 4, 2018

Lời Vàng Thầy Dạy:

-ಮ-- CHÁNH PHÁP NHÃN TẠNG --ಮ-

(Tiến Trình Tu Tập Chứng Ngộ Niết Bàn)

Một hôm trời trong xanh rất đẹp, ánh nắng hồng tỏa chiếu xuyên qua khu rừng bình yên nơi Sư Phụ Long Viễn đang ngồi tĩnh tọa. Khi tọa thiền xong, Ngài ngước mắt nhìn quanh: Tiếng chim ca hòa với tiếng nước suối chảy róc rách, cùng với tiếng lá khẽ đung đưa mang theo hơi mát dịu từ biển thổi về... phải chăng đây là điệu tấu Hải Ấn Đốn Viên chốn A Lan Nhã? Lúc ấy có một vị Tỳ Kheo trẻ tên là Không Giả bước đến quỳ bên cạnh Sư Phụ, Thầy chiêm ngưỡng Sư Phụ mình hồi lâu mới lên tiếng thưa hỏi:
 "Bạch Sư Phụ! Bậc sơ căn phàm phu cần phải tiến tu thế nào để hợp với chủng tử nghiệp của mình, nhanh chóng đoạn dòng chảy luân hồi khổ não mà chứng ngộ Vô Sanh ạ?"
Sư Phụ nhìn Thầy với ánh mắt từ bi ẩn chứa một tình thương bao la như biển cả, Sư Phụ khẽ cười, rồi Ngài đưa tay chỉ về phía xa nói:
 - "Kìa! Con có thấy cái cây kia không?"  
 -" Dạ, thưa Sư Phụ! Con có thấy!"
 - " Con thấy nó thế nào?"
 - "Dạ, nó rất cao to và xanh tốt ạ!" - Thầy Không Giả cung kính đáp.
 - "Nhân đâu con biết nó xanh tốt?" - Sư Phụ từ tốn hỏi.
 - "Dạ, đích mắt con thấy ạ!"
 -" Uhm! Vậy nhân cái cây này Thầy sẽ nói cho con nghe tiến trình tu tập thứ lớp cho đến chứng ngộ cứu cánh Phạm Hạnh!"
-"Dạ vâng! Thưa Sư Phụ"
1. TÍCH LŨY PHƯỚC ĐỨC
Con thấy một cái cây xanh tốt nhờ chất dinh dưỡng của đất làm nền tảng chủ yếu, đất màu mỡ cây sẽ phát triển tốt, còn nếu đất cằn cỗi cây sẽ phát triển kém và có thể không sống được. Cũng vậy một tâm thức muốn lớn mạnh thì phải có nền tảng đầy đủ của PHƯỚC ĐỨC. Nên trong Kinh A Hàm, Đức Phật có dạy: "Nhờ Phước Đức mà Như Lai thành đạo dưới cội cây Bồ Đề, trừ dẹp Ma quân". Cho nên Tích tập PHƯỚC ĐỨC là điều quan trọng thứ nhất.
2. THAM CẦU HỌC HỎI, CẦU GẶP MINH SƯ :
Con thấy một cái cây muốn phát triển tối ưu thì phải cần có ánh sáng quang hợp tạo nguồn năng lượng và dinh dưỡng cung cấp cho quá trình sống và phát triển... Cũng vậy dù đất có dinh dưỡng tốt đến mức nào mà không có đủ ánh sáng thì cây cũng không phát triển được, nhất định sẽ chết là điều tất yếu. Cũng thế nếu con không có tâm tham cầu HỌC HỎI và cầu gặp một vị MINH SƯ thông Pháp thông Luật và có kinh nghiệm tu chứng hướng dẫn thì con cũng sẽ  như cái cây kia không cần ánh sáng, nhất định nó sẽ chết đi. Tâm thức của con cũng sẽ chết theo dòng luân hồi bất tận. Khi ấy PHƯỚC BÁO mà trước kia con đã tích tập, không khéo lại phản tác dụng. Cho nên con nhớ kĩ rằng vị MINH SƯ là nhân tố cực kỳ quan trọng trên bước đường giải thoát của con. Vì nếu con gặp TÀ SƯ thì ôi thôi, ô hô! Con sẽ rơi vào các cõi thấp như: Địa Ngục, Ngạ Quỷ, Súc Sanh, đây là điều chắc chắn! Cho nên Đức Liên Hoa Sanh từng dạy:
 "Con phải biết rằng:
Vị Thầy thì quan trọng hơn
Cả ngàn vị Phật của kiếp này.
Tại sao thế?
Bởi vì tất cả Phật của kiếp này 
Đều xuất hiện sau khi đã theo chân một vị Thầy 
Trước khi có một vị Thầy 
Thì danh từ chư Phật chưa hiện hữu!"
Con phải ghi nhớ thật kỹ điều này trong lòng!
3. TINH TẤN HÀNH PHÁP:
Khi con đã gặp một vị Thầy sáng hướng đường chỉ lối, giống như cây kia đã gặp được ánh sáng rồi, thì con phải tinh cần tinh tấn với chí trượng phu lực, trượng phu cần dõng mà HÀNH đúng PHÁP Ngài đã dạy, sống TÙY CHÚNG (Thuận theo tinh thần Lục Hòa mà Đức Phật đã chế định) để tâm con lớn mạnh vững chắc trong Pháp và Luật của Như Lai. Như cái cây kia khi đã hút đầy đủ ánh sáng và dinh dưỡng rồi thì phải tiêu hóa nó, phải phân bủa ra để nuôi thân. Cũng vậy con phải biến PHÁP thẩm thấu vào con người mình, quyết tâm tinh tấn HÀNH TRÌsống biết tùy thuận đại chúng, phải biết nhẫn nhục, phải biết bằng lòng với mọi hoàn cảnh...thì tâm thức con mới có thể an trụ CHÁNH ĐỊNH được, mà có CHÁNH ĐỊNH thì mới phát sinh CHÁNH TUỆcó trí tuệ rồi thì mới cắt đứt phiền nào sầu bi mà chứng ngộ Niết Bàn. Cho nên Trong Kinh Tiểu Bộ của Nikaya, Đức Phật có dạy:
“Những ai hành trì Pháp,
Theo chánh Pháp khéo dạy,
Sẽ đến bờ bên kia,
Vượt ma lực khó thoát.”
4. SỐNG ĐÚNG HẠNH ĐỘC CƯ:
Con thấy nếu cái cây kia mà bị những dây leo quấn ký sinh thì nhất định nó cũng không thể phát triển được, muốn phát triển thì phải chặt đứt tất cả những dây leo ký sinh kia, một mình nó mới có thể toàn năng mà phát triển. Cũng vậy hạnh ĐỘC CƯ là bí quyết duy nhất để con có thể chứng ngộ thiền định, lìa hạnh ĐỘC CƯ mà muốn tu chứng thì cũng như leo cây tìm cá vậy! Cho nên con phải thoát ly đồ chúng tìm nơi núi rừng thanh tịnh để hiến mình cho chánh Pháp, ngày xưa Đức Phật thường dạy:
"Người tu sĩ cần biết
Hãy sống riêng một mình
Như Tê Ngưu một sừng!"
5.  BIẾT PHÁP VÀ TÙY PHÁP HÀNH:
Con thấy một cái cây lớn mạnh thì bộ phần nào phải làm việc đúng với chức trách đó mới có thể tổng hợp đầy đủ dinh dưỡng nuôi thân. Cũng vậy tâm như thế nào phải biết tâm như thế đó, lúc nào con tu ĐỊNHlúc nào con tu TINH CẦNlúc nào tu XẢ con phải biết. Vấn đề này Thầy dạy quá nhiều rồi, con xem lại mấy bài Kinh Nikaya mà Thầy đã trùng tuyên đó, không rõ thì mạnh dạng hỏi Thầy, sự vui mừng lớn nhất của Thầy là nhìn thấy Phật Pháp xương minh, chúng sanh hạnh phúc, nhất là Tăng Ni phải tu chứng.  Nếu con không biết THIỆN XẢO thì dù con có tu suốt đời cũng không thể đắc ĐỊNH được, mà còn bị lạc thiền, ức chế tâm sanh ra thiền tưởng, rơi vào Ngũ Ấm Ma... uổng phí một đời tu hành vô ích. Nên chư Tổ ngày xưa đã từng dạy:
"Khéo khéo lúc dụng tâm
Khéo khéo không tâm dụng
Không tâm khéo khéo dụng
Thường dụng khéo khéo không"
6. THIỀN CHỨNG:
Khi con đã biết THIỆN XẢO an trụ đúng PHÁP  TÙY PHÁP HÀNH rồi, thì bắt đầu đi vào kinh nghiệm THIỀN CHỨNGGiai đoạn này nếu con không phải là bậc thượng căn, là long tượng của Phật môn, đã trãi qua tu tập nhiều đời nhiều kiếp ... thì nhất định con khó mà vượt qua. Chính Tôn Giả Mục Kiền Liên ngày xưa khi Tôn Giả chứng được Sơ Thiền rồi, Ngài còn không thể xuất ra để chứng Nhị Thiền và các tầng thiền cao hơn. Cho nên trong giai đoạn này con nên lưu ý nhất nhất phải thưa hỏi Thầy, để Thầy biết mà chỉ cho con vượt lên nhanh chóng, để con có thể đoạn dục hỷ, vượt dục hỷ mà chứng ngộ Niết Bàn. Cũng như cái cây kia nếu không đủ lực tự phát triển thì phải nhờ người bắt sâu, cho thêm nước, bón thêm phân...Con Phải nhớ thật kỹ: Tội lỗi của con dù nhiều nhưng nó cũng như sương mốc mà thôi, sẽ bị ngọn đèn trí huệ như mặt trời phá tan, nếu con an chỉ tất cả HÀNH rồi, thì Pháp nào mà con không chứng? Thiền nào mà con không thành? Tam Muội nào mà con không đạt? Luân hồi nào còn vướng bận tâm con? Phạm Hạnh cứu cánh con sẽ viên thành, con sẽ đặt gáng nặng thân Ngũ Uẩn này xuống vĩnh viễn, con sẽ chứng ngộ thắng trí, Vô Sanh. Cho nên Đức Phật từng nói:
"Không trí tuệ, không thiền
Không thiền, không trí tuệ
Người có thiền có tuệ
Nhất định gần Niết Bàn"
 7. NIỆM XẢ LY VÀ TÙY DUYÊN ĐỘ SANH:
Khi con đã tu tập thành tựu Bất Động Tâm Động, an trú trong Vô Lậu Thánh Định hay Chánh Niệm Tỉnh Giác Định luôn hướng niệm xả ly,  thì chừng đó con mới có thể tùy nghi tha hồ mà độ sanh. Ví như một người biết bơi tốt thì mới có thể nhảy xuống sông mà cứu người chết đuối. Cũng như cái cây kia đã đến hồi trổ hoa kết quả, dâng hương hoa và trái ngọt cho đời vậy.
Đấy là Thầy lược nói BẢY GIAI ĐOẠN TU TẬP hướng đến lậu tận, ái diệt, giải thoát, với thắng trí, chứng ngộ và Niết Bàn. Con nên cố gắng tu tập thật tốt nha! Vì con Thầy không tiếc gì thân mình, sự mong mỏi lớn nhất đời Thầy là mong muốn đệ tử mình có thể thành tựu THÁNH TĂNG, THÁNH NI và THÁNH CƯ SĨvì có như thế thì Thầy mới có thể báo đền được ân Phật! Cố gắng nghen con!

Thầy Không Giả khi nghe Sư Phụ mình lược nói tiến trình đưa đến lậu tận ( Đoạn tất cả phiền não tham, sân, si...không còn thừa sót), ái diệt thành tựu Niết Bàn như thế, Thầy rất xúc động, đôi mắt ngân ngấn nước, Thầy cúi đầu xuống khẽ đáp trong nghẹn ngào:
"Dạ vâng, thưa Sư Phụ!"
Đoạn nói xong, Sư Phụ đứng dậy chống gậy bước đi dạo núi,Thầy Không Giả bước theo sau....

( Đệ tử Hồng Tuyến xin kính chép lại đoạn Pháp thoại ngắn của Sư Phụ Long Viễn với Thầy Không Giả, nguyện cầu Chánh Pháp Nhãn Tạng lưu truyền khắp chốn, mãi mãi lợi ích cho tất cả chúng sanh! Nam Mô Hư Không Tạng Bồ Tát Ma Ha Tát! )