Chủ Nhật, 11 tháng 3, 2018

Thơ Thiền:


  -ಫ- DI LẶC BỒ TÁT  -ಫ-
  (Kính dâng Bồ Tát Di Lặc!)

Người bảo Vô Tâm ngộ Cơ Thiền
Ta rằng: Vô Tâm thật kẻ điên
Hữu - Vô đối đãi ta vứt hết
Chỉ còn trăng sáng ánh tịch nhiên.

Vô sản, tình không, kẻ dại khờ?
Không không ta nói này con thơ:
Với ta pháp giới nằm trong túi
Giàu có vô biên vô bến bờ.

Túi đựng càn khôn con cần không
Như ý bảo châu ngọc trong ngần
Tùy tâm hữu ứng vô phân biệt
Mà sao con cứ mãi phân vân ?

Ta cười cho vỡ cả Tam thiên
Bụng to dung chứa hết não phiền
Ưu bi khổ não ta nuốt trọn
Cho con phúc lạc mãi triền miên.

Niết bàn cơ ngộ có đâu xa
Có ngay nơi rốn của Dật Đa
Chỉ cần quay lại trong một niệm
Di Lặc toàn thân hiện Ta Bà!

     __۞Thích Long Viễn۞ೋ__
                    Ấn Độ ngày 10/3/2018






Thứ Sáu, 9 tháng 3, 2018

Thơ Thiền:

 ಝ---TA CŨNG ĐIÊN ---
( Kính dâng Hòa Thượng Tế Điên!)

Đã bao đêm rồi ta không ngủ
Thương quá chúng sinh trong cơn lũ
Ái hà sóng cuộn trôi về đâu ?
Luân hồi bất tận ôi, vờn vũ !

Sáu căn mờ ám giấc mơ dài
Ngũ uẩn đê mê kiếp đầu thai
Xoay lại tâm không hà xứ nghiệp
Thức tình vọng biến Bát Nhã khai.


Quán Tâm nhiếp pháp, pháp duyên sinh
Duyên sinh duyên diệt chỉ tâm mình
Tâm không, pháp không, ai thọ pháp?
Không cầu, không thọ, liễu Nguyên Minh.

Tu chứng vốn không, không ô nhiễm?
Vô minh, tình chấp: Chân Như hiện !
Niết Bàn, Sanh Tử vốn không hai
Ai tu, ai chứng, nói nghe thử ?

Lão đây có gậy chống đi chơi
Đập gió đạp trăng, mặc người cười
Đôi khi ướm thử hài pháp giới
Chẳng bằng giọt nước ở đầu môi!

Hư không vô tướng? HỚ... Bệnh thiền !
Chánh, tà? Mê, ngộ? Vứt ngoài hiên !
Ta đây rũ bỏ Nhân- Duyên- Pháp
Ờ... Ta cũng chỉ là một gã điên !
 __۞Thích Long Viễn۞ೋ__
                       Ấn Độ ngày 09/3/2018
     



Vườn Thơ Phật Giáo :

NGƯỜI VỀ .........................
...................... NGƯỜI ĐI....
( Kính dâng Đức Thế Tôn!)

Nắng hồng tỏa chiếu bến Ni Liên
Cát trắng tung bay khắp trăm miền
Sông xưa bến cũ, Người đâu nhỉ?
Lệ dài đổ xuống cháy Tam Thiên.

Một khoảng trời trong, trong nhớ thương

Người đi, con bước... dạ hoài vương
Pháp màu luân chuyển còn vang động
Mà sao cách biệt mấy trùng dương ?

Người về, con vẫn nhớ thương mong

Chánh Pháp tồn vong nặng trĩu lòng
Đến, đi như khói tan vào mộng
Nhưng quyết Đại Hùng chấn tông phong.

Đêm dài cô tịch chỉ mình con

Bi Tâm hòa Thể với núi non
Trên không trăng sáng soi tình lẻ
Nhân thế vẫn say giấc mộng tròn!

Không đến từ đâu, không về đâu

Đã đến sao vương dấu lệ sầu ?
Lệ rơi huyết điểm: Chân, Thường, Lạc
Lạc bước phiêu du thỏa cơ cầu !

__  Thích Long Viễn __

      Ấn Độ ngày 9/3/2018



Thơ Tịnh Độ:

ಘ- DI ĐÀ ĐẠI NGUYỆN -
(Kính dâng Đức Phật A Di Đà
Cùng Quán Âm, Thế Chí hội Liên Trì!)

Lạc bước chiều đông ánh tà dương
Di Đà: Quang, Thọ nhiếp mười phương
Ngày ấy... Con đi ...hoa rơi rụng
Tiễn chân cát bụi đóa Vô thường.

Lặng lẽ con đi giữa hồng trần
Nhớ sao là nhớ tiếng Phật ân
Quan Âm, Thế Chí, Liên Trì chúng
Ai người còn nhớ đến con không?

Ở tạm thế gian mấy xuân rồi
Đông về, hạ đến, thu lên ngôi
Bốn mùa khắc khoải về cố quốc
Gạt lệ từng đêm chỉ mình thôi.

Chúng sanh mê muội giấc mơ dài
Phật ơi! Con nguyện điệu liên đài
Bao giờ sanh chúng không còn khổ
Con mới Niết Bàn, quyết không phai !

Nhưng mà nghiệp lực quá trời cao
Luân hồi bất tận sóng ba đào
Mê tâm, tình chấp say vọng tưởng
Bao lần con cũng khiếp lao đao !

Nghĩ đến duỗi tay Đức Phật chờ
Thương đàn con nhỏ quá ngây thơ
Tay không co lại vì Bi thể
Bổn nguyện vô biên vô bến bờ.

Mà con hổ thẹn với tâm mình
Quán Âm, Thế Chí phóng oai linh 
Giúp con vượt bến mê điệu chúng
Đồng tâm tự tại ngộ Vô Sinh !

__ Thích Long Viễn__
     Ấn Độ ngày 9/3/2018




Vườn Thơ Phật Giáo

 ಥ- CON MUỐN VỀ THÔI -
    (Kính dâng Đức Thế Tôn!) 

Con đã trở về trên bến xưa
Lòng đau, ruột cháy, nói sao vừa
Tam thiên bùng vỡ trong đôi mắt
Bóng hình Người đã khuất trong mưa !

Mưa rơi hay tiếng lệ tuôn rơi ?
Lệ rơi trong nỗi nhớ khôn lời
Nhớ thương, thương nhớ, ôi thương nhớ !
Đêm tàn mạt thế, sầu lên ngôi !

Sầu vương tâm thể hóa Liên Hoa
Chuyển sinh Đại Ấn, Nguyệt Quang Tòa
Hùng Tâm, Bi Thể song linh chiếu
Hiện tướng Tỷ Kheo, thổi Pháp Loa.
...
Con nhớ Người đi dưới ánh trăng
Ánh trăng soi bóng Thánh - Phàm nhân
Giờ đây trăng sáng không còn chiếu
Riêng bóng mình con dưới cơn mưa!

Mưa đổ từng cơn, lạnh từng cơn
Mưa ơi! Gởi nhớ trở về nguồn !
Mưa rơi từng tiếng vào nhân thế 
Rửa hết tham sân, sạch si cuồng !

Mấy độ mưa về viết tương tư
Tương tư lệ điểm nhập Chân Như
Con muốn về thôi, bên Người mãi!
Chân Như con vứt xuống ao tù!

___ Thích Long Viễn ___
              Ấn Độ ngày 8/3/2018


Lời Vàng Thầy Dạy:

-ೡ-  THẤY QUỐC ĐỘ CHƯ PHẬT -ೡ-

Một hôm nọ, Sư Phụ Long Viễn với một số Phật tử đi Thiền hành vào núi sâu. Mọi người đi trong tĩnh lặng vừa đi vừa chánh niệm từng bước chân. Một Thiện tử nam đi gần Sư Phụ hỏi:
--"Làm sao để được thấy quốc độ của chư Phật, bạch Thầy?"
Sư Phụ đáp:
-- "Tâm con phải tịnh!"
Thiện nam thưa:
-- "Nhưng Tâm con luôn vọng, vậy con phải làm sao để được tịnh, xin Thầy chỉ cho con?"
Sư Phụ hỏi:
-- "Nhân đâu con biết Tâm con luôn vọng?"
Thiện nam thưa :
-- "Dạ, do Tâm con suy nghĩ phân biệt nên mới biết nó vọng ạ!"
Sư Phụ cười nói:
--  "Thầy đã tịnh Tâm cho con rồi đó!"
Thiện nam tử: ???

( Đệ Tử Hồng Tuyến xin chép lại Pháp này của Sư Phụ, nếu có chút công đức nào, con nguyện hồi hướng cho tất cả chúng sanh: Đại Tâm thanh tịnh, quốc độ thanh tịnh!)



Lời Vàng Thầy Dạy:


ೡ-- HÃY TU TÂM BỒ ĐỀ NGHE CON ! ೡ--
Một hôm trời đã gần đổ về chiều, gió mát từ biển thổi về làm những chiếc lá rừng đua nhau bay về nguồn cội, cảnh tượng đầy ý vị và tuyệt diệu làm sao, làm cho lữ khách phải chạnh lòng tư niệm pháp hỷ. Lúc ấy Sư Phụ Long Viễn và chú thị giả đi dạo núi, khi băng qua một dòng suối Sư Phụ quay sang hỏi chú thị giả đi bên cạnh:
--"Dòng suối này chảy về đâu con?"
Đệ tử đi bên cạnh đáp:
--"Dạ, bạch Sư Phụ chảy về biển đông ạ!"
Sư phụ hỏi tiếp:
--"Biển đông chảy về đâu?"
Đệ tử trả lời:
-- "Dạ, biển đông là nơi dung nạp trăm sông, ngàn suối ạ!"
Sư Phụ dạy:
-- "Thế thì con phải nhớ: Đại Tâm Bồ Đề cũng như biển lớn có thể dung nạp tất cả chúng sanh trong Pháp giới, Đại Tâm này là mẹ sanh ra tất cả Thánh và phàm; là chỗ quy hướng của tất cả trời, rồng, quỷ, thần và vạn loài hàm thức. Đã có Tâm này không lo gì việc chứng ngộ, đã phát Tâm này thì tất cả nghiệp chướng thảy đều tiêu vong, đã tu Tâm này thì tất cả ác ma, quỷ thần không thể làm não hại. Tâm này là chỗ hộ niệm của ba đời Chư Phật và chư Hiền Thánh. Muôn ngàn công đức từ Tâm này mà sanh, tất cả Tam Muội do đây mà chứng. Nếu không phát Tâm này liền rơi vào ma đạo, nếu quên tâm này dù tu tất cả các pháp lành cũng là cái nghiệp của ma mà thôi. Cho nên không phát thì phải phát, đã phát rồi thì phải hàm dưỡng làm cho nó tăng trưởng thêm lên, nghe con!"
 Đệ tử bạch:
-- "Dạ vâng, bạch Thầy !"
Rồi Thầy trò tiếp tục lội suối băng rừng, đã đi xa ... xa lắm rồi, mà sao cái mát dịu của dòng suối kia vẫn thấm vào từng thớ thịt dưới chân lân lân lên tận đỉnh đầu, cũng như lời dạy đầy từ bi của vị Ân Sư đã thấm vào tận nơi sâu thẳm nhất của trái tim mình. Vị đệ tử thị giả ấy hít một hơi dài, thật dài trong hỷ lạc như đang tắm mình trong cái mát lịm của biển diệu pháp  và tiếp tục cất bước chân băng rừng đi theo sau Thầy mình...


( Đệ tử Hồng Tuyến xin chép lại, kính nguyện tất cả chúng sanh trong Pháp giới có duyên lành xem qua và đều phát Bồ Đề Tâm, cùng hội ngộ trong biển diệu pháp của chư Phật. Kính lễ! Trân trọng!



Thứ Năm, 8 tháng 3, 2018

Lời Vàng Thầy Day:

__NĂM THẾ LỰC ÁC MA__

Một hôm ánh tịch dương tà tà xuyên qua song cửa, Sư Phụ Long Viễn đang ngồi quán chiếu sự Sanh- Diệt của vạn pháp và thật tướng Bồ Đề Tâm trong thất; ánh tịch tà chiếu lên đôi mắt của Ngài làm sáng lên những tia Chánh pháp lan tỏa khắp núi rừng. 
Khi ấy có một đệ tử thị giả gõ cửa bước vào, Sư Phụ nhìn chú thị giả xong đưa tay chỉ và hỏi:
--“ Con có thấy mấy sợi dây leo quấn quanh cây xoài kia không?”
Chú thị giả kính cẩn đáp:
-- “Dạ, bạch Sư Phụ con có thấy ! Cây xoài không phát triển được vì những dây leo ký sinh kia ạ!”
Sư Phụ hỏi tiếp:
--“Theo con phải làm sao để cây xoài phát triển thật tốt ra hoa và kết trái?”
-- “Dạ, phải phá bỏ những dây leo kia rồi chăm sóc tưới nước, bón phân xung quanh gốc ạ!”
Sư Phụ chậm rãi dạy:
Cũng vậy đó con, cây xoài tượng trưng cho tâm chúng sanh, mặt đất là môi trường để tâm chúng sanh tăng trưởng, những sợi dây leo tượng trưng cho năm thế lực của ma vương, đó là: Sắc, thanh, hương, vị và xúc. Nếu tâm con có thể ở trong một môi trường tốt, dùng chánh định để dẹp bỏ năm thế lực của ác ma, nhất định con sẽ giải thoát khỏi sanh, già, bệnh, chết, vượt khỏi sầu ưu, thành tựu chánh trí, giác ngộ và Niết Bàn.”

Chú thị giả y giáo phụng hành sau đó chú lấy nón và cây gậy hai thầy trò đi dạo núi, Sư Phụ chống gậy đi trước chú thị giả lặng lẽ đi theo sau…

( Đệ tử Hồng Tuyến xin chép lại những lời dạy của Sư Phụ, tuy lời Ngài dạy rất đơn giản nhưng ẩn chứa một chân lý và cả một pháp hành thâm diệu; cầu nguyện tất cả chúng sanh đồng hội ngộ trong Chánh Pháp. Trân trọng! Trân trọng!)



Chủ Nhật, 4 tháng 3, 2018

Tựa: Sa Di Hiện Tướng Nhiếp Hóa Tà Yêu

Câu chuyện :

SA DI HIỆN TƯỚNG
NHIẾP HÓA TÀ YÊU 
Phần 1/5: 
Hội Ngộ Bà Tám- Oai Lực Hiển Bày. 

Trong Pháp giới mênh mông vô cùng vô tận thì nghiệp lực chúng sanh cũng không thể nghĩ bàn. Với tấm lòng Đại Bi bao la làm Thể mà chư Phật , chư Bồ Tát, chư Hiền Thánh Tăng  hóa thân đi vào đời, các Ngài dùng vô lượng phương tiện khéo léo để dìu dắt chúng sanh từ nẻo mê về bến giác. Cho nên cõi Ta Bà này được gọi là cõi Thánh phàm đồng cư (Thánh phàm chung ở), chúng ta với trí lực và nghiệp chướng nặng nề làm sao hiểu biết và nhận ra đâu là Thánh? Đâu là phàm? Con có nghe trong Luật đức Phật có dạy rằng:
 " Sa Di thuyết Pháp, Sa Môn thính  
Bất dụng niên cao dụng tánh linh. "

Và con (Lâm Hồng Tuyến) xin cung kính đê đầu đảnh lễ các Ngài là Thánh đệ tử của Như Lai cùng với Sư Phụ của con (Lương Sơn Long Viễn, Pháp danh Tâm Giải ). Cho phép con được ghi lại câu chuyện về Sư Phụ khi Ngài còn là một Sa Di vừa mới xuất gia hai năm !

Câu chuyện này con được nghe Phật tử kể lại và những người này hiện tại đang còn sống. Câu chuyện đã một thời chấn động xung quanh chùa Phổ Quang ( Cầu Dứa, xã Vĩnh Ngọc, Tp Nha Trang, Tỉnh Khánh Hòa). Con cũng đã xác nhận lại nội dung với Sư Phụ trước khi hạ bút lưu tâm .
***
Vào một buổi sáng trời thanh, tiếng kinh kệ công phu vừa dứt thì Sư Ông (Hòa Thượng Như Ý) cũng tịnh tu xong, Ngài chống gậy đi dạo một lượt quanh chùa, khi ấy chú Sa Di ( Sư Phụ tôi) đi theo sau. Sư Ông kéo ống nước tưới cây, Chú Sa Di sửa đường dây kéo nước và Thầy trò đã mang một trận mưa mát dịu như Cam lồ đến với muôn ngàn hoa lá cỏ cây. Rồi Sư Ông và Chú Sa Di trẻ đi ra cổng Tam Quan,  tiến thẳng về chùa Phổ Quang, một ngôi chùa mà ông bà Sáu vừa mới cúng dường cho Sư Ông mấy ngày trước. Khi đốt trầm xông hương, thắp đèn và đảnh lễ Phật xong thì Sư Ông quay ra bảo: 
--" Hằng ngày ông ra đây để hương đèn cúng Phật và hướng dẫn Phật tử công phu được không?" 
Chú Sa Di kính cẩn đáp: 
--" Dạ, nếu Thầy dạy thì con xin nghe thưa Thầy !" 

Rồi sau đó hai Thầy trò đóng của chùa về dùng cơm độ ngọ...
Khi ánh mặt trời vừa khuất núi phía tây, những tia sáng yếu dần cảnh vật chùa Phổ Quang khoác lên mình một chiếc áo lạnh ngắt, những làn khói nhẹ tỏa vờn bay quanh bảo tự như muôn cô hồn ngạ quỷ ẩn mình đi tìm thức ăn, không một bóng người, lành lạnh thật rợn người làm sao, nên không ai dám về đây khi màn đêm bắt đầu buông xuống. Lúc ấy Chú Sa Di chống gậy ( Sư Phụ có một thói quen từ nhỏ là rất thích chống gậy) mặc chiếc áo vàng đi trên đường đến chùa Phổ Quang, mọi người xung quanh chùa ai nấy đều lặng người nhìn Chú, Chú cũng thấy làm lạ nhưng thôi Chú tự nhũ " Chắc mọi người lâu quá không thấy bóng người tu về đây chăng?" nên Chú cứ chánh niệm từng bước chân và  không quan tâm đến ánh mắt mọi người nhìn về hướng mình nữa. Thế là ngôi chùa lạnh lẽo thâm u lại được chiếu sáng bởi màu chiếc áo vàng với bóng hình gầy bé của Chú.

Oong...Oong...Oong... Ba tiếng hồng chung vang lên như khiến cả Tam thiên bừng khai cơn đại mộng. Hai bóng người thấp thoáng tà áo lam xuất hiện ngày một rõ trong đêm đen tĩnh mịch, họ bước vào Chánh điện thắp nhang, rồi một cô tiến lại chỗ Chú Sa Di đang kệ Đại Hồng Chung đưa đầu vào ngồi im lặng. Kệ khoảng vài phút bỗng dưng cô ấy gầm rú lên như một con dã thú điên cuồng, đôi mắt trắng tát, đập đầu xuống nền xi măng rầm rầm...Kỳ lạ quá! Kinh khủng thay! Chuyện gì xảy ra với cô? Chú Sa Di trẻ nhìn cô với vẻ điềm nhiên không tỏ ra nao núng, Chú ngưng kệ chuông lại và hỏi: 
--" Cô sao thế?" 
Cô vẫn không trả lời cứ rú lên từng đợt như một con đại cẩu bị điên, đầu tóc rối bù, cô cứ ôm đầu và đập xuống nền đất rầm rầm vậy. Chao ôi! Đầu cô được làm bằng gì? Mà nền xi măng nứt ra mấy đường lớn, liệu cô có bể đầu không? Lúc ấy Chú đứng lên, nhặt lấy cây gậy dưới đất, chống mạnh một cái, đôi mắt chú dường như bốc lửa, cả người Chú như có một vòng ánh sáng lớn bao vây, Chú lớn tiếng hỏi: 
--" Ta hỏi, tại sao không trả lời?" 
Cô vẫn cứ rú lên và cuộn mình trên đất, đập đầu xuống nền nhà như không nghe thấy gì cả. Chú Sa Di lúc bấy giờ hay là một Trưởng Lão già nua? Chú bước đi nhiễu quanh Đức Phật Thích Ca, lưng thì khòm xuống giọng bỗng khàn đi nhưng âm điệu thì như sấm sét vậy :
--" Ta không cần biết ngươi là ai, dù là trời, là rồng, là quỷ, là thần ... đã đến trước Tam Bảo tuyệt đối không được lộng hành!" Cô Phật tử bỗng nhiên không rên la gầm rú nữa, cô như tỉnh hẳn cuối đầu lạy Chú, trong vẻ tôn kính vô bờ.
Lúc ấy Sư Ông đã đứng ngoài sân từ lúc nào, Chú nhìn ra thì Sư Ông mỉm cười rất hoan hỷ và nhẹ chống gậy cất bước đi về chùa Linh Sơn Pháp Bảo...
... Còn tiếp phần sau...!