Thứ Sáu, 30 tháng 3, 2018

Thơ Thiền:

۞ THỰC TƯỚNG BÁT NHà۞
  (Kính dâng Văn Thù Sư Lợi Bồ Tát)

Nhân DUYÊN sanh pháp
Thật tướng là KHÔNG
Nếu như thấy KHÔNG
Liền vào MA nghiệp.
Tương SINH tương NHIẾP
Hiện HỮU đây là
Nếu như có TA
NIẾT BÀN xa lắc.
Nếu người tâm ĐẮC
Vạn pháp NHƯ NHƯ
Rơi vào MÂY MÙ
Rừng rậm MA Ý.
Vì NHƯ đúng lý
Dứt bặt nguồn TÂM
Ngôn ngữ đạo TẦM
THỨC tình sanh khởi.
THỰC TƯỚNG pháp giới
Nằm ngay ở ĐÂY:
CÂY KIẾM trong tay
VĂN THÙ BỒ TÁT.
Nếu muốn AN LẠC
Vượt thoát KHỔ ĐAU
HIỆU NGÀI mau mau
Thiền sâu QUÁN TƯỞNG.
Nam mô VÔ TƯỚNG
TRÍ HUỆ vô biên
Phá sạch ÁC TRIỀN
Hiển CHÂN pháp giới.
__۞Thích Long Viễn۞ೋ__
              Ấn Độ ngày 30/3/2018
    




Thứ Ba, 27 tháng 3, 2018

Lời Vàng Thầy Dạy:

 -ಘ- CHỨNG NGỘ THÁNH QUẢ RẤT DỄ DÀNG -ಘ-

Một hôm, vào một buổi chiều trong ba tháng mùa an cư kiết hạ, Sư Phụ Long Viễn đang trùng tuyên Kinh Nikàya, lúc ấy có một Sư Cô bạch hỏi:
 -"Kính bạch Sư Phụ! Việc chứng ngộ Thánh quả trong đời, theo con nghĩ chắc là không thể, vì đây là đời Ngũ Trược Ác Thế?"
Sư Phụ trả lời:
 - "Việc chứng ngộ chân lý thành tựu Thánh quả thật sự rất dễ dàng, không đến nỗi quá khó khăn đâu con!
Nếu như tâm con là MA thì tất cả thiện pháp đến với con cũng hóa thành MA pháp, dù cho thời đại Chánh Pháp cũng chẳng khác gì là Ngũ Trược Ác Thế. Nếu tâm con đã gạn lọc tẩy trừ hết tất cả uế nghiệp bụi trần của tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến ...v.v... thì dù cho con đang sống trong đời Ác Thế Ngũ Trược cũng có khác gì Tịnh Độ đâu! Cũng nếu như con biết chân chánh dụng tâm, biết Pháp và Tùy Pháp Hành thì dù MA có đến MA cũng hóa thành Phật vậy!"
Sư Cô chấp tay thưa tiếp:
 - "Thưa Sư Phụ: xin Sư Phụ chỉ rõ Pháp hành được không ạ? Để con có thể thành tựu GIỚI, viên mãn đời sống xuất gia, vượt ra ngoài Tam Giới mà chứng ngộ Vô Sanh?"
Bấy giờ Sư Phụ mới trả lời tiếp:
 -" Vậy bây giờ các con hãy lắng lòng nghe thật kỹ, Thầy sẽ nói lại một cách vắn tắt lộ trình để con viên mãn GIỚI, thành tựu tứ Thánh quả đoạn tận sầu ưu mà chứng ngộ Niết Bàn.
Trước nhất con phải hiểu thế nào là GIỚI?
Dứt ác không làm trở lại thì gọi là GIỚI !
Vậy làm sao dứt ác để viên mãn thánh GIỚI?
Con phải biết: Sự tập khởi, vị ngọt, sự nguy hiểm và sự xuất ly của Sáu xúc xứ. Nếu như con không như thật biết sự tập khởi, vị ngọt, sự nguy hiểm và sự xuất ly của Sáu xúc xứ thì sự tu hành của các con thật là uổng phí, vì không thể chế phục và đoạn tận tất cả dục và ác pháp. Như thế thì trong Pháp và Luật của Đức Thế Tôn các con còn cách rất xa!"
Sư Cô liền bạch:
  - "Thưa Sư Phụ: Thế nào là sự tập khởi, vị ngọt, sự nguy hiểm và sự xuất ly của Sáu xúc xứ ạ?"
Sư Phụ nhìn đại chúng một lượt rồi từ tốn trả lời:
  -"Các con hãy nghe lại những bài Pháp mà Thầy đã trùng tuyên, trong đó Thầy đã dạy rất rõ, tiếc là các con không để ý kỹ mà thôi. Vậy nay thầy tóm gọn Pháp hành về Sáu xúc xứ một lần nữa, để các con kết hợp lại với những bài giảng trước, dễ dàng đi sâu hơn vào định, nên nhớ đây là cốt lõi của sự giải thoát đó con!
Các con hãy chánh quán: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý là vô thường.
Mà cái gì vô thường thì chịu sự tan rã biến hoại và đoạn diệt. Vậy các con có nên chấp thủ nó là con, là của con, là tự ngã của con không?"
Cả đại chúng đồng thanh bạch:
 - "Dạ, không!"
Khi đại chúng vừa dứt lời, Sư Phụ dạy tiếp:
 -" Khi các con chánh quán Sáu xúc xứ là vô thường thì tâm các con sẽ nhàm chán đối với nó, do nhàm chán nên các con ly tham, do ly tham các con được giải thoát. Trong giải thoát khởi lên trí biết rằng: Ta đã giải thoát! Và biết rằng:  Sanh đã tận, Phạm hạnh đã thành, việc cần làm đã làm xong, sau đời hiện tại không còn một đời sống nào khác nữa! ... Cho nên Thầy nói sự chứng Tứ Thánh Quả (Tu Đà Hoàn, Tư Đà Hàm, A Na Hàm và A La Hán) thật sự rất dễ dàng, muốn chứng là chứng thôi, tại các con không thật sự dõng mãnh tinh tấn, không như thật quán chiếu, chiếu kiến, thiền định sâu vào Sáu xúc xứ đó thôi! Chỉ cần các con triển khai thiền quán thật kỹ, chánh niệm liên tục, tư duy triệt để nhìn tất cả pháp hiện hữu đều là vô thường, khổ, vô ngã, không có cái gì là ta, là của ta hay tự ngã của ta. Sự tập khởi của Sáu xúc xứ là sự tập khởi của thân này, mà có thân thì có già, có bệnh, có chết, có yêu thương xa lìa là khổ, có oán thù gặp nhau là khổ, có cầu bất đắc khổ, có thân này tức là Ngũ Ấm xí thạnh khổ, cho nên sự tập khởi của thân cũng đồng nghĩa với sự tập khởi của khổ. Vị ngọt của Sáu xúc xứ tức là nhân gì, duyên gì khiến cho ái sanh khởi, mà có khát ái thì có chấp thủ, mong cầu; có chấp thủ, mong cầu thời có sầu , bi, khổ, ưu, não tức là luân hồi khổ tập khởi. Sự nguy hiểm của Sáu xúc xứ tức là Sáu xúc xứ bản chất của nó là vô thường, không tồn tại vĩnh hằng. Ví như bây giờ con chấp thân này là con, là của con, là tự ngã của con; ai xúc phạm đến nó thì con sân si... ai khen ngợi hay cung phụng nó thì con hoan hỷ, con gom về tất cả tiền, tài, danh, vọng, địa vị... nhưng một ngày kia nó tắt thở, vài ngày là nó bắt đầu xình lên, thối rữa ra, chừng đó con làm được gì với nó? Nó đi theo con đường hủy diệt của nó. Cũng như giờ đây con bảo nó rằng: Thân này của ta không được già, không được bệnh, không được chết! Nó có nghe con không? Cho nên con phải quán chiếu để thấy được bản chất duyên sinh, giả hợp của nó, bản chất của nó vốn là vô thường, là sự biến đổi, sự tan rã và đoạn diệt. Sự xả ly Sáu xúc xứ tức là tức là ái diệt, sự ly tham, sự đoạn tận dục hỷ, Niết Bàn. Chỉ cần các con biết như thật như vậy, Đức Phật thọ ký cho các con chứng được quả Thánh đầu tiên là Tu Đà Hoàn (Còn gọi là quả Thánh Dự Lưu). Như vậy chứng quả Tu Đà Hoàn dễ quá phải không? Khi các con chứng được quả Thánh đầu tiên này rồi thì lúc ấy các con mới biết được sự thù thắng bất khả tư nghì, sự mầu nhiệm không gì so sánh được, sự vi diệu không có bến bờ, sự hỷ lạc vô biên vô tận của Phật Pháp như thế nào. Cho nên Đức Phật từng dạy:
"Hơn thống lãnh cõi đất,
Hơn được sanh cõi trời,
Hơn chủ trì vũ trụ,
Quả Dự Lưu tối thắng."
Nghỉ một lúc, Sư phụ lại tiếp tục:
 - "Cần gì nữa con? Các con còn đợi gì mà không bắt tay ngay vào việc thực hành Pháp? Khi các con thiền quán sâu vào Sáu xúc xứ lần lượt các con sẽ chứng Thánh quả Tu Đà Hoàn, Tư Đà Hàm, rồi tiến lên A Na Hàm và cuối cùng viên mãn đạo quả A La Hán, cũng gọi là viên mãn GIỚI hay thành tựu cứu cánh Phạm Hạnh vậy! Các con hãy luôn luôn tư niệm rằng: Có thế cái chết của con đến trước ngày mai! Hãy luôn ghi nhớ điều này trong lòng! Đừng đi lạc đường! Chớ nhảy vào vực thẳm nha con!".
Kết thúc đoạn pháp thoại ngắn này có vẻ như mọi người đã ngộ ra được những điều mình còn thiếu sót.

 --﴾ Đệ tử ( Hồng Tuyến ) chép lại thời Pháp thoại của Sư Phụ Long Viễn và đại chúng trong một buổi trùng tuyên Kinh Nikàya. ﴿--






Vườn Thơ Phật Giáo :

 ۞ HUYẾT LỆ SOI ĐÊM MỘNG ۞  
(Kính dâng Đức Thế Tôn & Bồ Tát Địa Tạng)

Đêm nay lạnh trăng buồn len gối mộng
Soi vào lòng vỡ nát trái tim đau
Trăng ơi trăng, trăng sáng cả hoàn cầu
Trăng có biết hai thời gian chia cách?

Con bước đi trông nỗi buồn hiu quạnh
Ánh trăng mờ băng giá lạnh my cay
Nước mắt rơi, ôi buốt giá thân gầy
Con đau quá! Phật ơi! Người có thấu?

Đêm rừng sâu với nỗi buồn chôn giấu
Dòng máu tan theo lệ chảy Bi Tâm
Từ cõi Không bóng hiện bóng âm thầm
Theo đại nguyện hóa thân vào cát bụi.

Tìm phương tiện dẫn đường và chỉ lối
Cho chúng sanh vượt thoát nẻo u minh
Đêm từng đêm lệ điểm cháy tim mình
Lòng thương nhớ Phật Đà không nguôi dứt !

Bến tương tư thệ trống không địa ngục (*)
Dạ minh châu nhiếp thủ Pháp giới này
Đại Bi Tâm hùng chí quyết dựng xây
Cõi Cực Lạc nơi Ta Bà ác thế.

Đóa hoa tâm nguyện nhập vào Linh Thể
Phật Tỳ Lô phổ chiếu khắp mười phương
Đường con đi, Tích Trượng chấn Ma vương
Với huyết lệ băng hồn soi đêm mộng!

   __ ۞ Thích Long Viễn ۞__
























Ghi chú:
 (*): Bổn nguyện của Địa Tạng Vương Bồ Tát là:
" Địa ngục vị không
Thệ bất thành Phật!
Chúng sanh độ tận
Phương chứng Bồ Đề!"
Tạm dịch:
"Địa ngục nếu còn chúng sanh
Ta nguyện sẽ không thành Phật!
Chúng sanh nếu không độ hết
Nguyện chẳng chứng quả Bồ Đề!"

Thứ Hai, 26 tháng 3, 2018

Góp nhặt chuyện về thầy tôi:


  ೠ  Câu chuyện: 
OAN GIA BÁO THÙ - SA DI TÙY DUYÊN CHUYỂN HÓA.

"Mọi lo âu phiền não hãy trút hết cho con, vì con chính là sứ giả của Như Lai!" - Đây là câu châm ngôn của chú tiểu Sa Di Tâm Giải (Hiện tại là Sư Phụ Thích Long Viễn ở Chùa Phật Đảnh Bảo Vương, TP Nha Trang, Tỉnh Khánh Hòa) khi còn ở Chùa Phổ Quang. Từ lúc Chú hóa độ Bà Tám chiến thắng năm thế lực ngoại đạo lớn mà tôi đã kể ở kỳ trước (Bùa, Ngãi, Bà Chàm xuất hồn nhập xác, người cõi trên nhập thể và gã ác thần hung tợn) thì từ một ngôi chùa hoang phế tiêu điều, hương khói nguội lạnh đã chuyển mình thành một đạo tràng trang nghiêm thanh tịnh, Phật tử gần xa trở về sinh hoạt và nghe Chú giảng Pháp rất đông...Tôi xin tiếp tục kể những câu chuyện thiện xảo độ sanh về Chú tiểu Sa Di mới vào cửa Phật khi còn ở ngôi chùa Phổ Quang này.

Vào một buổi chiều, khi ánh thái dương dần khuất, nhìn về phía chân trời xa xa những ánh vàng xuyên qua những áng mây chợt nhìn như hào quang phổ chiếu lên mái ngói cổ kính trong gió mát lộng tứ bề, quyện với khói hương trầm lan tỏa quanh bảo tự, mang cho lòng người một cảm giác thanh tịnh lạ thường .
Lúc ấy Chú Sa Di trẻ đang ngồi đọc sách ở ngoài hiên Chùa thì có mấy cô chú Phật tử vào viếng Chùa lễ Phật, sau khi chào hỏi và lễ Phật xong thì một cô trẻ nhất tên là Bé Hai (Nhà gần Chùa Phổ Quang) chấp tay kính cẩn thưa với Chú rằng:
  -- "Thưa Thầy nhà con ở gần đây, con nghe Thầy đã lâu hôm nay chúng con mới có dịp vào lễ Phật và thăm Thầy! Xin Thầy từ bi giúp cho chúng con một việc được không ạ?"
Chú Sa Di mỉm cười với đôi mắt từ ái thanh tịnh như mặt nước trong của hồ thu:
  --" Có chuyện gì cần đến nhà Chùa giúp đỡ quý cô chú cứ nói, nếu như giúp được con sẽ không từ nan !". Chú từ tốn nói với chất giọng trầm ấm.
Lúc bấy giờ cô Bé Hai trình bày câu chuyện của cô với vẻ mặt rất buồn và đầy ưu tư, giọng nói thổn thức:
  --" Thưa Thầy! Con đã mang thai mấy lần rồi mà lần nào cũng bị hư, chỉ một cái thai đó cứ vào rồi ra, ra rồi vào, con và chồng con sợ quá nghe thầy nào hay giỏi đều tìm đến nhờ giúp đỡ. Thậm chí chúng con tìm đến cả thầy bùa, thầy ngãi và am tỉnh... Họ đều làm bùa làm phép, nào là đốt giấy tiền, nào là cúng tế, nào là phun rượu, nào là lấy roi đánh... nhưng sự tình vẫn vậy! Vẫn một cái thai đó vào lại ra, ra lại vào. Chúng con sợ quá, chẳng biết phải làm sao nữa! May mắn cho cúng con được biết Thầy qua câu chuyện Thầy giúp bà Tám giải trừ tất cả oan hồn ngã quỷ, bùa, ngãi, hung thần... nên hôm nay chúng con về đây cầu xin Thầy thương xót khai ân giúp cho chúng con có được một đứa con. Nay con mang thai đã được hai tháng rồi, chúng con e sợ thai nhi lại chết và ra nữa..."
Nói đến đây cô lặng lẽ đưa tay áo lên lau hai hàng nước mắt, mấy người đi chung đều rất xúc động. Chú Sa Di đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi mở miệng nói:
  -- "Nam Mô A Di Đà Phật! Thưa thật với quý chú quý cô, con chỉ là một đệ tử của Đức Phật mới vào đạo, con chỉ biết tu hành thôi, chuyện lớn thế này làm sao con có thể giúp được?"
Cô Bé Hai vừa khóc sụt sùi trong nghẹn ngào vừa thưa:
  --" Nếu Thầy không giúp chắc con không thể sống nổi!"
Khi ấy Chú tiểu Sa Di chẳng biết tính sao, nhìn thấy cảnh tượng đau lòng và chuyện cô thưa chú thật sự rất xúc động, nước mắt lưng tròng, Chú liền nói:
  -- "Dạ, thôi được rồi! Mời mọi người vào đây lễ bái Bồ Tát Quán Thế Âm và cầu nguyện Bồ Tát giúp đỡ cho, xin mời ạ!" 
Mọi người vào thắp hương quỳ lạy cầu nguyện Quán Thế Âm Bồ Tát, khi lạy xong Chú mời cô Bé Hai tiến lên vài bước gần Thánh tượng Bồ Tát, chú đưa tay phải lên thành ấn Thí Vô Úy, tay trái chú đưa lên để gần ngang ngực ngón giữa và ngón vô danh cong lên như đang nắm một vật gì đó, xong Chú nhìn vào thai nhi với ánh mắt từ bi vô hạn lượng như người mẹ hiền triều mến nhìn con mình, Chú từ từ nói:
 --" Oan Oan tương báo biết đến bao giờ mới dứt? Con hãy nghe lời ta, ta xuất gia tu hành chỉ vì hạnh phúc cho chúng sanh vì sự bình yên cho loài trời và loài người, cũng vì con đó! Đức Phật đã từng dạy rằng: " Lấy ân báo oán thì oán mới tiêu, lấy oán báo oán thì oán kết thêm nhiều!" Cho nên hãy buông xuống đi con, đừng vì hận thù tiền kiếp mà gieo ác nghiệp nữa, rồi chính con lại nhận lấy ác nghiệp đó, tương sanh tương báo, nghiệp báo theo con như bóng với hình không thể sai được! Ta biết tâm con đang nghĩ gì! Nhưng thôi nghe lời ta, hãy ngoan ngoãn bình yên ở trong bụng người này thật tốt, đúng ngày đúng tháng con sẽ ra đời, con hãy mang ân đức đến cho người, đừng quậy phá nữa con nha!"
Nói xong Chú dặn cô Bé Hai:
  --"Hằng đêm, cô hãy về Chùa tụng kinh lễ Phật, thai nhi sẽ ngoan ngoãn ra đời, mọi người không cần lo lắng nữa đâu nhé!" 
Chú nói trong nụ cười hàm tiếu rất tươi, đôi mắt sáng ngời như muôn ngàn vì sao ẩn hiện trên khuôn mặt trắng trong như ngọc. Mọi người cảm tạ Chú rồi ra về, Chú đứng nhìn theo cho đến khi bóng mọi người khuất hẳn. Có một điều kỳ lạ là hằng đêm nếu cô đi Chùa trễ thì thai nhi trong bụng cô lại đạp cô không chịu nổi , cho nên cô rất tinh tấn siêng năng đi chùa tụng Kinh lễ Phật, khi tụng Kinh xong cô thường lễ lạy Bồ Tát Quán Thế Âm xin nước của Ngài để uống. Thế là thời gian thắm thoát trôi qua, thai nhi đã đủ tháng đủ ngày và rồi cô đã hạ sinh một em bé trai thật là kháu khỉnh, em bé này từ nhỏ đã rất thông minh mỗi khi thấy Phật liền lễ lạy trông rất dễ thương và đáng yêu lắm...

Những câu chuyện thiện xảo độ sanh của Chú tiểu Sa Di này khi được Sư Phụ mình là Hòa Thượng Thích Như Ý giao trọng trách tạm thời ở Chùa Phổ Quang còn rất nhiều, Hồng Tuyến sẽ tiếp tục kể trong những kỳ sau !






Chủ Nhật, 25 tháng 3, 2018

Vườn Thơ Phật Giáo :

 -- MỘNG BĂNG TÂM -- ღ 
 (Bi niệm chúng sanh trong biển mộng luân hồi)

Lạnh băng hồn trong vết rạng thời gian
Giữa phố thị mờ dấu chân cát bụi
Đêm thượng cổ tình xưa vang tiếng nói
Nghe miên man vô thủy kiếp luân hồi
Ru lòng say trong giấc mộng tuyệt vời
Mộng trong mộng, mộng trùng trùng thêm mộng
Mộng hồn hoa ngọt lịm mắt ai cười
Đời vô thường sông núi điểm màu môi
Với nắng nhạt tô son hồng biển ái
Sóng mời gọi tên ai ngoài quan ải
Đưa tình đi trong dấu vết đường chim
Sợi tóc bay điệu hát ướt môi mềm
Lệ băng sóng trào dâng không biên giới
Tình chấp cánh luân hồi say chới với
Biết bao giờ trở lại diện mục xưa?
       __ ۞ Thích Long Viễn۞ __

Thứ Bảy, 24 tháng 3, 2018

Vườn Thơ Phật Giáo :

   ღ --- LỆ THIÊN THƯ --- ღ
( Tự cảm lệ vương sầu nhân thế )

Ánh nắng chết về trời Tây viễn xứ
Màu áo đen bao phủ cả hoàn cầu
Mưa giăng đời nhỏ lệ xuống đêm thâu
Hỡi nhân thế bao giờ bừng tỉnh mộng?

Ta đã đến trong trùng dương dậy sóng
Vương gót hài đạp nát bóng u minh
Nuốt vào trong lệ máu nát tim mình
Ôi, khắc khoải mắt mờ trong đêm vắng!

Ngước mặt nhìn sương vây nghìn trùng thẳm
Bàn tay nào gõ nhịp lối thiên thai
Thương chúng sinh chìm đắm giấc mơ dài
Những đêm trắng mình ta trong sầu đắng.

Đêm cô tịch song buồn nghiêng lệ đẫm
Máu lửa cuồng đốt cháy trái tim đau
Rừng thu phai, lá rụng lá úa màu
Nhưng chí quyết đại hùng không thoái bước.

Phá luân hồi, chấn ma vương ngạo ngược
Dựng cờ thiêng vượt biển ái ngàn khơi
Đốt đuốc lên: Nào sanh chúng chơi vơi!
Đường Bát Chánh ta vẫn chờ con đến!
         __ ۞ Thích Long Viễn ۞ೋ__
                             Ấn Độ ngày 22/3/2018




Thứ Sáu, 23 tháng 3, 2018

Lời Vàng Thầy Dạy:

--ӂɛ Ngọn Đuốc Sáng Trong Đêm Mạt Pháp ɜӂ--

Một hôm, khi ánh mặt trời đã dần khuất sau rạng núi, những tia sáng cuối cùng cũng dần tắt lịm đi; bỗng dưng một trận gió lớn từ biển đông thổi về cuốn theo vô vàn những chiếc lá rừng bay xào xạc vào không trung. Bầu trời tự nhiên tối sầm lại, sấm chớp vang rền khắp bốn phương, rồi một trận cuồng phong bão tố mưa bùng dữ dội ập đến, cả đất trời như nhập một, mịt mù với cái lạnh của núi rừng như băng vào hồn những lữ khách đang ở trong quán trọ trần gian chốn núi non hiu quạnh này.
Lúc ấy Sư Phụ Long Viễn cùng vài đệ tử đang trú mưa dưới tấm bạt căng lên làm nhà khách. Mưa gió lạnh lùng phá đi mái nhà nhựa bạt ấy - đây cũng là nơi Sư Phụ tiếp khách và thường đàm đạo với chúng đệ tử. Khi ấy mưa tạt lẫn dột làm ướt hết áo quần cả thầy lẫn trò. Người ai cũng ướt sũng những nước thêm vào đó bão tố cuồng phong thổi ào ào, phải chăng đang xé lòng người tha hương đang xả thân ẩn tu chốn núi non cô quạnh chỉ vì hạnh phúc của nhân sinh, hay vì bình yên của nhân loại? Nhìn những đệ tử của mình đang run lên bần bật, ánh mắt Sư Phụ như chứa cả một đại dương sâu thẳm vô bờ, phải chăng đó chính là ánh mắt của người thầy hay của người mẹ hiền đối với con thơ? Sư Phụ cuối xuống dường như đang thầm gạt đi những giọt nước mắt quyện cùng những giọt mưa lạnh mà không muốn cho đệ tử thấy, xong Người vuốt mặt một cái rồi hỏi chúng đệ tử:
-“ Các con có lạnh không?”
Một thầy trẻ đáp với giọng nói đang run lên vì lạnh:
-“Dạ, chúng con chỉ lo cho Sư Phụ thôi…! Thầy lạnh lắm không ạ?”
Sư Phụ ngước mắt nhìn mưa rơi, rồi nhẹ nhàng đưa tay hứng lấy những những giọt mưa xuyên thủng màn bạt mỏng kia, Ngài từ tốn nói :
- “Chúng ta thân là đệ tử của Đức Phật thì các con phải nhớ và hành theo hạnh: Thiểu dục tri túc, có nghĩa là ít muốn biết đủ. Người mà biết đủ thì dù trong hoàn cảnh nào cũng được tự tại cả. Người không biết đủ thì dù ở thiên đường cũng vẫn thấy thiếu. Người biết đủ thì nghèo mà giàu, người không biết đủ thì giàu mà nghèo. Cho nên nếu tu hành hạnh biết đủ thì việc chứng ngộ chân lý Phật Đà không phải là việc xa vời khó khăn, có hạnh biết đủ là có thể viên thành Giới Luật của Phật chế định, hướng đến ly tham, đoạn diệt ác pháp, thành tựu cứu cánh Phạm Hạnh với thắng trí, giác ngộ và Niết Bàn!”
Sư Phụ im lặng một chút nhìn những đệ tử của mình đang tắm mưa lạnh buốt cả thân tâm mà vẫn chú tâm định tĩnh lắng nghe mình dạy, không hề phóng niệm mất tỉnh giác chút nào cả. Ngài mỉm cười thoáng nụ hàm tiếu rồi đưa bàn tay chỉ vào những giọt mưa đang chảy trên đầu mình và nói tiếp :
- “Các con hãy nhìn những giọt nước mưa này! Nó rơi ở đây vì sao? Vì tấm bạc này không đủ lực để chống đỡ, đúng không?”
Một thầy trẻ vừa run vừa trả lời:
- “Dạ, thưa Sư Phụ đúng ạ!”
Bấy giờ Sư Phụ dạy:
- “Cũng vậy đó con, nếu tâm các con vụng tu thì tâm sẽ không đủ lực chống lại ngũ dục( Tài, sắc, danh, thực,thùy), khi ấy tham ái sẽ xâm chiếm tâm con và an trú. Con sẽ bị giặc tham ái ngự trị, con sẽ trở thành nô lệ của tham ái; có tham ái là có mong cầu, có mong cầu thì có ưu bi, có ưu bi thì có khổ não, có khổ não thì có bám chấp, có bám chấp thì có luân hồi trong sáu cõi, có luân hồi thì không thể vượt dục tham, đoạn dục tham, mà thành tựu cứu cánh Phạm Hạnh này! Cũng như thế, nếu tâm con khéo tu áp dụng đúng Pháp và tùy Pháp hành, thì sáng tu là chiều có ngay kết quả, nhất là quả Thánh Nhập Lưu Tu Đà Hoàn (Một trong tứ quả Thanh Văn: Tu Đà Hoàn, Tư Đà Hàm, A Na Hàm và A La Hán) rất dễ chứng đắc. Chỉ cần các con biết Pháp và tùy Pháp hành thì không còn phải lo sợ giặc phiền não nữa.”
Khi ấy một vị Thầy trẻ tên Không Giả bạch Sư Phụ :
- “Thưa Sư Phụ! Con nghe nói trong thời này là thời kỳ Mạt Pháp, tu không thể chứng quả?”
- “ Con ăn cơm có khi nào con ăn hoài mà không no không?”: Sư Phụ hỏi
- “ Dạ ăn là phải no ,thưa Sư Phụ!”
Ngay lúc đó Sư Phụ dạy:
- “Cũng như ăn là phải no, hễ có tu là có chứng, đạo Phật là đạo Nhân Quả. Có lý nào ăn hoài mà không no? Vậy há có việc tu mà không chứng sao? Nếu tu mà không chứng vậy tu để làm gì? Nếu ăn mà không no vậy ăn làm chi cho mệt? Cho nên cái lý “ Tu không chứng” đó là ma nói, đó là thiên ma Ba Tuần đội lốt phá Phật giáo đó con! Đức Phật đã từng dạy trong Kinh Tứ Niệm Xứ của tạng Kinh A Hàm rằng : “ Sáng tu là chiều có kết quả.” Nếu hành giả đó biết dụng đúng lời Phật dạy, biết hành Pháp và tùy Pháp.”
Sư Phụ nói đến đây thì trời mưa giông sấm chớp cũng vừa dứt, các đệ tử nhìn Sư Phụ mình mà rơm rớm nước mắt, một sự hỷ lạc tràng ngập chảy khắp cơ thể, một sự hân hoan vô bờ bến lan toả khắp núi rừng, ví như trong đêm đen mà ngọn đuốc sáng chiếu soi, cũng như trong thời Mạt Pháp (Pháp nhược ma cường) mà họ gặp Sư Phụ vậy.
  Mỗi khi tôi về nơi đây đều rất xúc động, khi nhìn Sư Phụ với ánh mắt từ bi không giới hạn, Người luôn lặng lẽ soi đường cho cho chúng sanh trong thời đại Ngũ trược ác thế này! Người thường hay nói : “Không ai chiến thắng nổi Thầy vì Thầy đã chịu thất bại rồi!. Và tôi nhìn chư Tăng tinh cần tinh tấn dõng mãnh vô cùng để thực tập thiền quán theo lời Sư Phụ dạy, phải chăng đây chính là đời sống Tăng Đoàn theo đúng nghĩa của nó? Tôi thầm cảm niệm ân đức của Đức Phật đã ban cho tôi gặp Người - một ngọn đuốc rực sáng trong thời đại Mạt thế u tối này…
     ---ΰΰ- Hồng Tuyến kính nghe – lưu tâm bút -ΰΰ---



Thứ Tư, 21 tháng 3, 2018

Lời Vàng Thầy Dạy:

 --- CÂY CẦU BÁT NHÃ --- ღ
Một hôm Sư Phụ Long Viễn cùng với đại chúng đi dạo núi, khi băng qua cây cầu bắc ngang dòng suối, vị Thầy trẻ đi bên cạnh bạch:
- “Thưa Sư Phụ: Nếu thấy Bát Nhã là thấy Phật, phải không ạ?”
Sư phụ vừa chống gậy bước đi  trên cầu vừa trả lời :
- Nếu nói thấy Bát Nhã tức là phỉ báng Phật đó con!”
Vị thầy trẻ rất ư ngạc nhiên, khi nghe Sư Phụ trả lời. Thầy  như người từ thiên đường mà rớt xuống trần thế, xoe tròn đôi mắt suy nghĩ một lúc rồi Thầy  nhẹ lên tiếng thưa:
- “Kính thưa Sư Phụ: Đức Phật đã từng thuyết Bát Nhã trong suốt 22 năm, đây là trí tuệ siêu việt thế gian nói lên thật tướng vô tướng vô bất tướng của vạn Pháp mà, và Đức Phật cũng từng dạy: “Ai thấy Pháp người ấy thấy Ta!” Thế sao giờ Sư Phụ lại nói nếu thấy Pháp là phỉ báng Phật ạ?
Sư Phụ vẫn bình thản bước đi không quay đầu lại, cả đại chúng đều im lặng theo dõi hơi thở và  chờ đợi câu trả lời phá nghi của Sư Phụ, Ngài biết ý đại chúng nên lên tiếng khai đạo:
- “Con không nghe Kinh nói: Nếu ai nói Như Lai có thuyết Pháp tức  là phỉ báng Phật sao?”
Vị Thầy trẻ liền đáp:
- “Thưa Sư Phụ! Vậy Như Lai không có thuyết Pháp sao?”
Sư Phụ trả lời:
- Thuyết Pháp là không Pháp có thể thuyết ấy mới gọi là thuyết Pháp!”
Vừa trả lời xong Sư Phụ liền nói một bài kệ:
“Như Lai thuyết Bát Nhã
Để soi sáng thế gian
Nếu như không liễu ngộ
Làm sao chứng Niết Bàn?

Bát Nhã chân trí tuệ
Lìa cả năng và sở
Không, Vô Tướng,Vô Tác
Tùy duyên nhập bến mê.

Tự tại không quái ngại
Đó gọi là Như Lai
Niết Bàn và Sanh Tử
Thật chất một không hai.”

Nói xong bài kệ, Sư Phụ ngoái đầu nhìn đại chúng đi theo sau mình với ánh mắt từ bi chứa đựng cả một trời yêu thương không giới hạn, Ngài mỉm cười và hỏi :
-“ Cây cầu này là Bát Nhã đích thực, ai có thể vì tôi mà nói một chữ không đầu không đuôi không vùi ở giữa thì mới có thể vượt qua cây cầu này?”
Đại chúng: ???
Vậy bạn có thể vượt qua cây cầu này không? Hãy nói thử một chữ xem sao?
                               ಪ ---- Hồng Tuyến xin kính lưu tâm bút ----