CÕI KHÔNG
Tôi đã sinh ra một kiếp người
Kiếp người trôi nỗi khắp muôn nơi
Lệ đong không bến nào đo được
Tôi đã sinh ra một kiếp người.
Âm thầm tôi đến có ai hay?
Khóc nhớ Phật ân ướt tháng ngày
Khóc thương sanh chúng chìm biển khổ
Âm thầm tôi đến có ai hay?
Lữ hành cô độc chỉ mình thôi
Tan chảy! Tình ơi... phận lẻ loi
Trăm năm cuộc thế thời ai hiểu?
Lữ hành cô độc chỉ mình thôi.
Ngũ trược chúng sanh quá can cường
Tài sắc danh lợi giết Pháp Vương
Bến mê muôn thuở chìm mãi mãi
Ngũ trược chúng sanh quá can cường.
Có lần tôi thấy vết chim di
Về với bóng đêm chẳng biết gì
Bóng đêm u tối, càng u tối
Có lần tôi thấy vết chim di.
Trong bước chân đi của mọi người
Âm thầm giết chết cả lòng tôi
Người đi theo tiếng tình si ái
Trong bước chân đi của mọi người.
Lệ đã không còn... Ôi, xót xa!
Tàn thu xuân đến ai sẽ là...
Góp nhặt chút tình ươm lối mộng?
Lệ đã không còn... Ôi, xót xa!
Tôi đến từ Không trở về Không
Mà sao tê tái, tái tê lòng
Lòng đau sanh thể kim thân mới?
Tôi đến từ Không trở về Không.
Đà Lạt 21/06/2121
__ೋ۞ Thích Long Viễn ۞ೋ__