Thứ Bảy, 14 tháng 4, 2018

Vườn Thơ Phật Giáo

-- RỪNG KHUYA  --

Tiếng chim hót trong rừng khuya vang động
Như gọi hồn lữ khách giữa cơn đau
Sương nhẹ rơi rừng vắng lịm một màu
Ôi, khát vọng bùng lên theo  máu lệ !
Đêm cô tịch mình ta trên nhân thế
Ép thời gian thành lệ nhỏ đại dương
Gieo vào hồn mấy mùa chín đau thương
Với  tim vỡ tình dâng không biên giới.
Bước luân hồi mịt mù ai chỉ lối
Hỡi chúng sinh chìm đắm giữa cơn mê ?
Đêm tối tăm lạnh giá không nẻo  về
Trong  ma trận hồn phiêu say ái dục ?
Tiếng đêm vọng từ u minh địa ngục
Muôn cô hồn ngạ quỷ cuộn niềm oan ?
Tiếng rên la, tiếng khóc cháy băng hồn
Vào khoảng lặng thiên thu trong đáy mắt ?
Trời đêm nay, trời buồn sương se sắt
Một vì sao lạc lối đến lòng ta
Sao băng qua khoảng cách dải Ngân Hà
Rồi bừng sáng thành Đại Tâm hùng chí.
Kiếp luân hồi ngàn năm ta không nghỉ
Mãi đi tìm dấu lệ chúng sanh rơi
Lòng hoang vu, nước mắt đã khô rồi
Hun hút bóng… rừng khuya, tàn bạo quá !

        ۞ Thích Long Viễn۞



Thứ Sáu, 13 tháng 4, 2018

Thơ Tịnh Độ:

_Nhớ Một Vòng Tay_

Rừng thu thay áo mới
Xóa hết ngày tháng qua
Con đi gom  nỗi nhớ
Giọt nắng rụng Ta Bà

Hoàng hôn màu tím ngắt
Miên man kẻ không nhà
Sầu dâng theo lá rụng
Đoạn buồn, ta với ta

Chắp tay con khấn nguyện
Theo màu hương trầm bay
Thả hồn vào pháp giới 
Xao động chín tầng mây

Nam Mô A Di Đà
Tương tư một lòng say
Nhớ Người con khẽ niệm
Cho tình mãi đong đầy

Chiều nay bên xóm vắng
Mẹ bồng con trong tay...
Rưng rưng dòng lệ ứa
Con khóc Người có hay?

۞Thích Long Viễn۞
 






 








Thứ Năm, 12 tháng 4, 2018

Thơ Thiền :

  ۞ Tự Tại ۞

Nhân sinh trường đại mộng
Sóng ái ngập biển lòng
Đến đi tùy huyễn nghiệp
Thong dong !! 

 ۞Thích Long Viễn۞



Thứ Tư, 11 tháng 4, 2018

Thơ Thiền :

-ಢ- Duyên Khởi -ಢ-

Thế gian vô thường
Tâm luôn biến đổi
Ngộ lý duyên khởi
Tịch nhiên !!

  _۞_Thích Long Viễn_۞_





Lời Vàng Thầy Dạy :

  Kinh Nghiệm Tu Tập:

-ಢ- MỘT PHÁP TỐI THẮNG NHẤT -
(Một Pháp thù thắng nhất có thể đoạn tất cả lậu hoặc, tự tại chứng nhập Thánh Định, làm chủ sanh, già, bệnh, chết; chấm dứt luân hồi, tái sanh mà không có Pháp thứ hai)

Trong một buổi Pháp thoại sách tấn đệ tử tu học ở Chùa Phật Đảnh Bảo Vương, Sư Phụ Long Viễn dạy:
..." Do đâu các lậu hoặc (Tham, sân, si) chưa sanh không sanh khởi nữa? Các lậu hoặc đã sanh dễ dàng được đoạn tận? Do đâu mà các lậu hoặc chưa sanh ngày càng tăng trưởng cường liệt và các lậu hoặc đã sanh không thể trừ diệt được?
  Do các con không biết khéo léo điều phục tâm, nhiếp phục tâm và đánh bại tâm. Vậy làm sao để có thể làm chủ tâm thức một cách hoàn toàn mà đoạn tận tất cả lậu hoặc, dục và ác pháp? Nếu các con biết cách cách tu thì dụng công ít mà thành công thì  dễ, còn không biết cách tu thì dù các con có tinh tấn hành trì thế nào cũng khó mà đắc định được. Muốn không còn ưu, bi, khổ não mà mãi mãi an trú trong phúc lạc ư? Muốn là có thể được ngay thôi! Muốn chứng Niệm Phật Tam Muội ư? Muốn là chứng ngay thôi! Muốn nhập Tứ Thánh Định làm chủ sự sống chết ư? Muốn là có thể tự tại ra vào Thánh Định ngay thôi! Muốn vào Niết Bàn ư? Muốn vào là vào ngay thôi! Không đợi thời gian, đã tu là phải thành tựu, không khó khăn tí nào.
 Chỉ cần các con biết và hành trì đúng một Pháp, chỉ một Pháp này thì các con muốn chứng cái gì thì có thể dễ dàng chứng đắc, muốn đoạn cái gì thì đoạn một cách dễ dàng không cực nhọc. Vậy một Pháp đó là gì? Đó là Như Lý Tác Ý .
  Thời Đức Phật còn tại thế, có người đến hỏi thế này : " Thế nào là một Pháp thù thắng nhất?" Tôn giả Xá Lợi Phất - bậc Tướng Quân Chánh Pháp trả lời: " Như Lý Tác Ý". Thế thì một Pháp là vua của các Pháp, tối thắng nhất, hy hữu nhất, diệu dụng nhất, bất khả tư nghì nhất, ... mà không có Pháp thứ hai đó là Như Lý Tác Ý. Chính vì thế mà trong Kinh Sabbàsava Sutta (Kinh Tất Cả Các Lậu Hoặc), Đức Phật dạy: "Này các Tỷ-kheo, do không như lý tác ý, các lậu hoặc chưa sanh được sanh khởi, và các lậu hoặc đã sanh được tăng trưởng. Này các Tỷ-kheo, do như lý tác ý, các lậu hoặc chưa sanh không sanh khởi, và các lậu hoặc đã sanh được trừ diệt." 
 Vậy Như Lý Tác Ý là thế nào? Có nghĩa là tác ý đúng như chân lý, tác ý về chân lý khi đối duyên xúc cảnh  để tâm chúng ta bất động (như) trước các dục và ác pháp. Tác ý về chân lý nào? Chân lý mà Đức Phật đã từng dạy, như là : Vô thường, Khổ, Không, Vô Ngã ...
 Thầy ví dụ như khi ra đường con thấy một cô gái đẹp như tiên: Sao mà mắt cô ta long lanh như hai viên ngọc, trông đôi môi đỏ chín mọng như một quả táo thơm, kia là khuôn mặt và làn da trắng như bông tuyết, thật là hấp dẫn kích thích lòng dục... Con thấy đẹp như thế là do con Bất Chánh Tác Ý (Tác ý không đúng như lý), tức là con đã tác ý về tịnh tướng (tướng đẹp trong thanh tịnh) của cô ta. Vậy giờ con Như Lý Tác Ý xem: Ồ côta  đẹp đấy nhưng một mai kia cô sẽ già đi một cách xấu xí, cô sẽ chết đi vài ngày là nó sình lên, da thịt nứt nẻ và thối rữa ra, những chất nước vàng vàng đỏ đỏ rỉ chảy ra từ thân cô ta, rồi ruồi nhặng bu lại, hôi thúi vô cùng, khi ấy cô ta sẽ thế nào? Còn đẹp không? Còn hấp dẫn không? Còn kích thích lòng dục không? Môi còn chín mọng như quả táo chăng? Mắt dòi tửa bò lúc nhúc còn đẹp như ngọc chăng? Da bầm tím xanh nứt nẻ rỉ chảy máu mủ hôi tanh còn trắng như tuyết không? Hay con có thể tác ý về chín lỗ bất tịnh trên cơ thể cô ta: Hai con mắt thời có cức ghèn, hai lỗ tai thời có cức ráy, hai lỗ mũi thời có nước và cức mũi, ô! Vậy trong đầu cô ta toàn là cức không? Còn trong miệng thì đàm dãi, hai lỗ ở dưới thì luôn rỉ chảy những chất bất tịnh tanh dơ hôi thúi, trong bụng thời toàn phân và nước tiểu, nếu tất cả những gì trong người cô ta tuôn hết ra ngoài thì chắc chắn người ta sẽ cầm gậy đuổi xô như chó, quạ, có gì mà phải đam mê, say đắm? Khi con đúng với lý Vô thường, bất tịnh mà tác ý ra như vậy thì tâm con sẽ không còn mê luyến nữ sắc nữa, tâm con sẽ dần nhàm chán hướng đến  an tịnh ... 
Sau khi con tác ý đúng như lý về dục và ác pháp, trong lúc đối duyên xúc cảnh với bên ngoài và cả trong định như thế; thì tham, sân, si, sầu, bi, ưu, khổ, não sẽ không chi phối tâm con. Lúc ấy con tác ý nhắc tâm đi vào đề mục thiền quán con muốn, thí dụ con tác ý:" Tâm định vào hơi thở, không được phóng dật theo ra các Pháp nữa!" . Tâm con lập tức biết hơi thở và định vào hơi thở ngay, hoặc con tác ý : " Tâm định vào hơi thở, niệm Phật đi!". Ngay lập tức câu danh hiệu của Đức Phật sẽ định ngay vào hơi thở, vậy là con có thể đạt được nhất tâm ngay. Nhưng con phải lưu ý là dục và ác pháp kia chưa đoạn hẳn đâu, nếu con không quán chiếu sâu hơn vào. Một khi dục và ác pháp con xả ly một cách hoàn toàn rồi thì Tứ Thần Túc xuất hiện, con muốn nhập định gì chỉ cần tác ý là ngay lập tức nhập ngay vào định đó, sự chứng định và Thần Túc dễ quá phải không? Cho nên Thầy nói chỉ cần các con làm đúng lời Phật dạy, theo sự hướng dẫn của Thầy thì việc đoạn phiền não, chứng Niết Bàn một đời nhất định phải xong, mà cần gì một đời? Đã tu là có kết quả ngay liền không đợi thời gian đâu con...
 Thầy nói thêm về pháp quán bất tịnh ở trên, các con có thể tham cứu trong Kinh Niệm Xứ, Đức Phật đã dạy về các giai đoạn thiền quán rất rõ, nếu con quán chiếu sâu hơn vào thì tâm con sẽ đoạn tất cả lậu hoặc một cách dễ dàng mà chứng Vô Lậu Bất Động Tâm, Thầy tóm gọn ý như sau:
1. Tưởng thân mới chết.
2. Tưởng thây chết đổi sắc bầm xanh tím.
3. Tưởng thây chết sình lên dẫy đầy máu mủ và sắp rã.
4. Tưởng thây sình bấy nứt rã, nước hôi chảy ra.
5. Tưởng thây sình rã, dòi tửa bò lúc nhúc.
6. Tưởng thây sình thịt tiêu hết chỉ còn gân và xương.
7. Tưởng gân cũng tiêu hoại chỉ còn xương nằm ngổn ngang.
8. Tưởng thây rã chỉ còn những khúc xương thúi.
9. Tưởng nắng chan mưa gội, xương hóa thành khô trắng.
10. Tưởng qua năm tháng xương thối trở thành bột, hòa vào đất và tan biến vào hư không.
Thân này tính chất là như vậy, bản tính là như vậy, không vượt khỏi tính chất ấy " ...

( Bài Pháp thoại rất dài, Hồng Tuyến xin chép lại một phần nhỏ trong bài này, vì thiết nghĩ diệu pháp này sẽ rất hữu ích cho chúng sanh, nhất là những bậc chân tu trên đường tìm về Bảo Sở. Nguyện cho chánh Pháp rộng truyền khắp nhân thiên, lợi lạc khắp chúng sinh muôn loài!)








Thứ Ba, 10 tháng 4, 2018

Thơ Thiền :

 ۞- Nhặt Ánh Trăng- ۞

Hư không lưới báu dệt muôn màu
Trên sông thuyền khách nhẹ buông câu
Gió xoay lá rụng theo sóng nước
Giật cần nhặt được ánh trăng thâu.

          __۞Thích Long Viễn۞ೋ__

Thứ Hai, 9 tháng 4, 2018

Thơ Thiền :

  - Sơn Cư -

Trông kiếp phù sinh lạnh cõi lòng
Sơn cư mây dệt sóng muôn dòng
Chim nghiêng cánh nhỏ sa chiều tím
Mắt tròn lệ ứa cháy hư không !

 ೋ_۞ Thích Long Viễn ۞ೋ_


Chủ Nhật, 8 tháng 4, 2018

Lời Vàng Thầy Dạy:

 Kinh nghiệm tu tập:
ಥ- Đoạn Sanh Tử- Chứng Thánh Định Rất Dễ Dàng -

 Một buổi sáng tiết trời trong xanh mang cái se se lạnh, đó là cái lạnh rất thơ mộng của bầu trời Đà Lạt. Mặt trời đã lên cao độ mấy cây sào mà sương mù vẫn còn bao phủ quanh đồi núi, những tia nắng xuyên qua màn sương ấy hóa mình trên những giọt sương còn đọng trên từng phiến lá cây như những hạt pha lê phản sắc dưới cầu vòng trông như một bức tranh tiên cảnh vậy. Lúc ấy Sư Phụ Long Viễn cũng đang chống gậy bước đi trong hơi sương ngọt phảng phất hòa tan với nắng mai tỏa chiếu xuyên mây hồng, phải chăng đang ban rải nguồn sống vô tận vào cỏ cây núi đồi? Ngài đến từng thất mà quý Sư Cô và Phật Tử đang nhập để đả thất (Phá vỡ lưới nghi về Pháp với phương pháp và kinh nghiệm thực tế, để thân, khẩu, ý người nhập thất không sơ sót, mà an trụ vào trong chánh niệm, chứng Thánh Định), cùng với chú Thị Giả. Khi đã phá nghi và sách tấn một số thất xong, Sư Phụ đến thất Cô Diệu Nhân. Sau khi đảnh lễ Sư Phụ, Cô quỳ lên chấp tay trình kiến giải công phu tu tập trong mấy ngày qua, trình bày đã xong  rồi Cô mới thưa hỏi:
-" Kính bạch Thầy! Tuổi con đã già rồi, không biết thần chết đến gõ cửa lúc nào, xin Thầy từ bi hoan hỷ chỉ dạy tại sao người tu bây giờ ít ai thành tựu? Và Pháp nào dễ tu mà cũng dễ chứng nhất, để con có thể áp dụng hiệu quả trên thân tâm mình, để ngay đây con có thể thành tựu diệu Pháp, cắt đứt dòng sanh tử mà thẳng nhập Bồ Đề ạ?"
Sư Phụ nhìn Cô với ánh mắt từ bi như biển cả , rồi Sư Phụ trả lời:
-" Câu hỏi của con rất hay, đây cũng là mối bận tâm lớn nhất của chúng sanh học Phật, không luận là xuất gia hay tại gia. Và Thầy rất cần những câu hỏi như thế, vì sao? Nếu không phải là bậc chân tu thì làm sao có thể tha thiết chứng ngộ diệu Pháp? Con người thời nay đa phần thích huyễn danh, chạy theo Ngũ dục(*) bị tham, sân, si, phiền não thiêu đốt mà ít ai tỉnh ngộ. Một số nghiên cứu giáo lý lập ra đường lối mới... mới nghe qua thật là cao siêu, chắc là tu chứng quả vị cao lắm, nhưng xem lại thì căn bản Phật Giáo cũng không nắm được, độ mình còn chưa được nói chi độ người? Đây là bọn đệ tử Thiên Ma Ba Tuần đội lốp phá Phật giáo. Một số khác lại đắm chìm trong giáo nghĩa, rơi vào lý chướng được một chút cho ta là hơn, hay đi thử người khác, cống cao ngã mạn vô cùng, những hạng người này chắc chắn sẽ đi vào Địa Ngục, Ngạ Quỷ, Súc Sanh...Cho nên khi con nghe bất kỳ lời dạy nào của ai, dù họ nói họ là Phật, là Bồ Tát, là A La Hán, họ nhận lãnh những lời dạy này từ cổ Phật, Bồ Tát, Hiền Thánh... cũng chớ vội tin, mà hãy đối chiếu lại Kinh, đối chiếu lại Luật, xem trong Kinh và trong Luật, Đức Phật đã từng nói chưa, nếu Đức Phật chưa từng nói thì con dứt quyết không được tin và làm theo, đây là một trong bốn Đại Pháp mà khi sắp nhập Niết Bàn, Như Lai đã tuyên thuyết trong Kinh A Hàm. Thời đại này Pháp suy thì Quỷ lộng, Pháp nhược thì Ma cường, tà sư thuyết Pháp nhiều hơn cát ở sông Hằng, nên nếu con không có Phước Báo và Công Đức thì không thể nào gặp được bậc Chân Sư. Một khi Pháp tà tiêm nhiễm vào tâm thì nó sẽ phá hoại thiện Pháp và căn lành của con, nguy hiểm lắm con, cẩn thận con nha!"
Nghỉ một lúc rồi Sư Phụ nói tiếp:
- " Một điều nữa con cần lưu ý là nguyên nhân vì sao người tu thì rất nhiều mà người chứng quả thì lại rất ít ? Bởi vì kiến chấp lập thuyết không từ bỏ được, ví như bây giờ con tu Pháp gì, phải chuyên sâu quán kỹ thực hành Pháp đó, không được cho Pháp khác xen lẫn và an trú trong tâm con. Một số người nghe Pháp môn Niệm Phật thù thắng liền tu theo, rồi lại nghe Mật tông rất vi diệu cũng tu theo, rồi tiếp nghe Thiền tông rất lợi ích cũng tu theo... Cuối cùng là tu cái gì? Cho nên người xưa thường nói: "Chuyên nhất tất đạt đến linh ứng, phân chia thì bế tắc!" Cũng như hai chân con đứng trên hai chiếc thuyền vì không muốn buông bỏ chiếc nào, làm sao thuyền chạy được đây? Mà nếu có chạy chắc chắn con sẽ rơi ngay xuống nước, tha hồ mà uống nước cho đã đến chết luôn. Con có muốn mình như vậy không?".
 Lúc bấy giờ Sư Phụ nhìn Cô Diệu Nhân mà mỉm cười như đã nhìn thấu được câu trả lời trong tâm Cô, rồi tiếp tục dạy rằng:
- " Điểm thứ ba con phải lưu tâm kỹ là: Mình phải biết mình là ai, căn cơ mình đến đâu. Thường người ta hay thích cái gì thật là cao siêu, cứ mơ tưởng và nghiên cứu cái cao siêu mà quên thực tế, quên căn bản. Con thấy một đứa trẻ trước khi biết chạy và thành người lớn thì nó phải tập bò, tập đứng và tập đi từng bước một. Cũng vậy ngày xưa khi Đức Thế Tôn còn tại thế, Ngài đã đào tạo đệ tử qua Bảy giai đoạn tu chứng, còn bây giờ thì sao? Ai muốn tu pháp gì thì tu, đôi khi trong thức ăn ngon có lẫn thuốc độc mà họ không biết, họ không biết được căn cơ của mình, do không gặp được một vị Thầy sáng. Rồi lại nghe lời bọn Tà Sư nói tà pháp rằng: "Trong thời Mạt Pháp không người tu chứng!" Pháp vẫn còn nguyên đó, tại sao lại nói Mạt? Mạt là do tâm anh mạt, anh không chịu tu thì lấy gì chứng? Đã tu tất phải chứng, cũng như đã ăn cơm thì nhất định phải no, ăn hoài mà không no thật không có lý đó. Cho nên Đức Phật từng nói: "Giáo Pháp của Ta chân thật và hiện tại, không có thời gian đến để mà thấy!" và trong Kinh Niệm Xứ của hệ A Hàm, Ngài cũng từng nói: "Sáng tu là chiều có ngay kết quả!" Nhưng để tu có kết quả thì nhất định phải biết Pháp và Tùy Pháp Hành. Điều này Thầy dạy và con đã nắm bắt kỹ lắm rồi, Thầy không cần nói nữa.
 - Đối với bản thân con hiện tại, hãy buông bỏ những cái mà con đã học xuống như nào là Tánh Không Bát Nhã, Duyên khởi Hoa Nghiêm...Giáo lý này rất hay đó, rất cao siêu đó, hãy để nó sang một bên đi con, quán chiếu sâu vào Ngũ Uẩn (**)  cho Thầy, nói đơn giản hơn là chiếu kiến thân tâm này ngay đây cho Thầy. Chiếu kiến thế nào? Hãy đặt niệm thân và tâm trước mặt rồi quán chiếu, tư duy, nghiền ngẫm, dùng tất cả những triết lý Phật pháp liên quan về nó mà mổ sẻ nó ra, xem nó là cái gì? Nó có phải là con? Là của con? Hay tự ngã của con không? Nếu nó là con vậy thì con làm được gì với nó? Con bảo nó nghe con không? Con bảo nó không được già, không được bệnh, không được chết... nó đâu có nghe! Nó đi theo tiến trình sanh diệt của nó, bây giờ con thấy nó thật xinh đẹp, thơm tho, đáng yêu? Không, hãy thử một tuần không tắm xem sao? Thân này của con nó thay đổi luôn luôn, mới ngày nào con còn nhỏ, bây giờ đã thế này rồi. Thoáng một cái già chết đến nơi; khi chết thì sao? Chừng vài ngày nó sình lên thối rữa ra, dòi tửa bò lúc nhúc trông thật là kinh khủng, hồi đó cái gì là con? Là của con? Hay tự ngã của con? Dù người mà trước kia họ nói yêu con nhất trần gian cùng con xây dựng hạnh phúc trăm năm, thử hỏi bây giờ họ dám ôm con vào lòng vuốt ve hôn hít và ái ân nữa không? Hay họ kinh tởm, ói mửa ra mật, bịt mũi, co giò bỏ chạy mất dép? Vậy bây giờ đây cái tâm bám chặt vào cái thân, cho thân và tâm là một thể, ai la chửi thân thì tâm sân si, ai khen ngợi thân thì tâm vui mừng, thân lạnh thì tâm phải tìm cách cho nó ấm, thân đói thì tâm phải lo tìm cái ăn... tâm làm tất cả chỉ vì thân này! Nhưng khi cái chết đến thì thân đi theo sự phân hủy, hủy diệt, tan rã của thân; còn tâm lại rơi vào chốn Địa Ngục, hay Ngạ Quỷ, Súc Sanh. Than ôi, thật lạnh lùng và bất hạnh! Thân mình như thế nào thì người cũng như thế, đâu có khác gì!  Cho nên cả thân và tâm bản chất của nó là Vô Thường, mà cái gì Vô Thường thì sẽ chịu sự tan rã, biến hoại và đoạn diệt. Để đoạn lìa sự bám chấp vào thân và tâm này thì con nên dùng câu này làm Pháp hướng nhắc nhở mình liên tục kết hợp quán chiếu thật sâu, chánh tư niệm về nó: "Thân này là vô thường, là khổ, là bệnh hoạn, ung nhọt, là kẻ lạ hủy hoại, là điều bất hạnh, là kẻ địch, là móc câu, là rỗng không, vô ngã!" Hãy trạch pháp và Như Lý Tác Ý về nó như vậy! Khi ấy tâm con dần xa lìa sự bám chấp vào thân, khi đã nhàm chán nó thì tâm ly tham, do ly tham con được giải thoát. Nếu con an trú vững chắc ở đây thì con có thể đoạn tận các lậu hoặc (Tham, sân, si, mạn, nghi, ác kiến) rất dễ dàng. Nếu con không đạt đến sự đoạn tận các lậu hoặc, thời do sự tham Pháp, hỷ Pháp của mình, thời do sự đoạn tận năm hạ phần kiết sử (Thân kiến, nghi, giới cấm thủ, dục tham, sân), nếu cái chết vô thường đến con sẽ hóa sanh, nhập Niết Bàn ở đấy, không trở lui đời này nữa. Đây là lộ trình đưa đến sự đoạn trừ năm hạ phần kiết sử, sự lậu tận, ái diệt, minh sanh, trí tuệ sanh. Mà khi các lậu hoặc đã tận thì Thiền gì mà con không chứng? Tam muội nào mà con không thành? Thần thông nào mà không đạt? Trí tuệ nào mà không sanh? Sự chứng ngộ và đắc Tam Muội không khó, cái khó là con có thật sự muốn không, nếu muốn thì hãy lập tức lên đường với chí trượng phu lực, trượng phu tinh tấn và trượng phu cần dõng ngay! Sư Tử Vương Tam Muội đang đợi con, Kim Cang Đại Định đang chờ con, tất cả chúng sanh đang trông ngóng ở con đó! "
-" Dạ, vâng! Kính bạch Sư Phụ, con vô cùng cảm niệm ân đức của Thầy! Con sẽ cố gắng tinh tấn giải quyết sanh tử đời này cho xong, không phụ lòng thầy đã truyền trao Pháp và kinh nghiệm tu tập ạ!"  -Cô Diệu Nhân thưa lời trong sự xúc động vô cùng.
Những lời Sư Phụ dạy Cô rất chăm chú, tập trung tâm lực lắng nghe, với anh mắt cương nghị thể hiện sự quyết tâm sắt đá, đạt cho bằng được cứu cánh Phạm Hạnh. Sau kỳ nhập thất này Cô dường như đã thay đổi hẳn tri kiến của mình, sự chứng ngộ thiền định của Cô sâu hay cạn? Cô không nói, Sư Phụ cũng không nói, nhưng tất cả mọi người đều biết qua từng oai nghi tế hạnh của Cô, qua cách đối duyên xúc cảnh của Cô, tất cả Phật tử có duyên đã từng tiếp xúc với Cô ai nấy đều thầm kính phục và ngưỡng mộ Cô lắm.

Đệ tử Hồng Tuyến hữu duyên kính chép lại đoạn Pháp thoại đả thất này của Sư Phụ cho Cô Diệu Nhân! Nguyện cầu cho Chánh Pháp được tuyên lưu khắp chốn, đem lại lợi ích cho tất cả chúng sanh! )




Ghi Chú:

       (*) Ngũ dục:
* Ngũ dục là 5 sự ham muốn, là năm thứ dục lạc của trần cảnh nên cũng gọi là Ngũ Trần.
1. Sắc dục : Ham muốn sắc đẹp, ưa thích tướng tốt.
2. Thinh dục : Ham muốn tiếng hay, dịu ngọt….
3. Hương dục : Ham muốn mùi thơm ngạt ngào….
4. Vị dục : Ham muốn đồ ăn thức uống ngon ngọt…
5. Xúc dục : Ham muốn sự đụng chạm mềm dịu….
** Ngũ dục còn có 5 thứ sau :
1. Tài dục : Ham muốn của cải, vàng ngọc.
2. Sắc dục : Tham sắc đẹp, tướng tốt.
3. Danh dục : Tham muốn địa vị cao sang, tiếng tốt.
4. Thực dục : Tham muốn thức ăn ngon nhiều.
5. Thùy dục : Tham muốn ngủ nghỉ nhiều.
Ngũ dục cũng kêu là Ngũ độc tiển ( năm mũi tên độc hại), ngũ dục là 5 món dục của chúng sanh, từ súc sanh đến nhơn loài thần tiên, nếu mình không điều phục ngũ căn( Nhãn, Nhĩ, Tỷ, Thiệt, Thân) để cho sa đắm ngũ dục thì thất lạc thiện căn, sa vào nẽo ác lụy. Tham đắm ngũ dục tức cuộc đời bị trói buộc bởi năm thứ độc hại ham muốn.
(**) Ngũ uẩn: 
 1)- Sắc uẩn (Rùpa-khandha), Đức Phật định nghĩa về Sắc uẩn như sau:
      « Này các Tỳ kheo, phàm Sắc gì thuộc quá khứvị lai hay hiện tại, nội hay ngoại, thô hay tế, liệt hay thắng, xa hay gần, như vậy là Sắc uẩn« (Kinh Đại Kinh Mãn NguyệtTrung Bộ kinh III). Như vậy yếu tố vật chất là thân thể hay ngoài thân thể, lớn hay nhỏ,  thuộc vật chất hay năng lượng, xa hay gần, thuộc thời gian hay không gian... đều bao hàm trong Sắc uẩn cả.

2)- Thọ uẩn (Vedanà-khandha), Đức Phật định nghĩa về Thọ uẩn như sau:
«Này các thầy Tỳ kheo, phàm cảm Thọ gì quá khứvị lai hay hiện tại, nội hay ngoại, thô hay tế, liệt hay thắng, xa hay gần, như vậy là Thọ uẩn« (Kinh Đại Kinh Mãn NguyệtTrung Bộ kinh III ). Như vậy, những loại cảm giác, tri giác, cảm nhận,... về thời giankhông giancảm giác sâu sắc bên trong tâm như thiền định chẳng hạn, hay cảm giác bên ngoài qua các giác quancảm giác cường độ mạnh hay yếu, xa hay gần... đều nằm trong Thọ uẩn.
3)- Tưởng uẩn (Sãnnã-khandha): Đức Phật định nghĩa Tưởng uẩn như sau:
     «Này các Tỳ kheo, phàm tri giác gì thuộc quá khứvị lai hay hiện tại, nội hay ngoại, thô hay tế, liệt hay thắng, xa hay gần, như vậy là Tưởng uẩn« (Kinh Đại Kinh Mãn NguyệtTrung Bộ kinh III ). Như vậy, những tri giác về các đối tượng bên ngoài, bên trong, thuộc thời giankhông gianđơn giản hay phức tạp đều gồm trong Tưởng uẩn cả.
4)- Hành uẩn (Sankhàra-khandha): Đức Phật định nghĩa Hành uẩn như sau:
    «Này các Tỳ kheo, phàm Hành gì thuộc quá khứhiện tại hay vị lai, nội hay ngoại, thô hay tế, liệt hay thắng, xa hay gần, như vậy là Hành uẩn« (Kinh Đại Kinh Mãn NguyệtTrung Bộ kinh III )
-Hành còn gọi là Tư, Đức Phật dạy Hành có sáu Tư:
   «Này các Tỳ kheo, thế nào là Hành? Có sáu tư thân này: sắc tư, thinh tư, hương tư, vị tư, xúc tư và pháp tư. Đây gọi là Hành« (Tương Ưng Bộ kinh III)
Tư là động lực quyết định, là ý chíý muốnTâm sở này tạo động lực dẫn dắt tâm ý theo xu hướng thiện, bất thiện.Vậy Hành uẩn bao gồm mọi hiện tượng về tâm thức .
5)- Thức uẩn (Vinnãna-khandha): 
   Thức là có khả năng nhận biết, phân biệt đối tượng, khi tiếp xúc với trần cánh (Phản ánh thế giới hiện thực).
    Thức uẩn là một hợp thể của bốn uẩn kia, nên Đức Phật dạy: «Thức tồn tại nhờ Sắc làm điều kiện, làm đối tượng, sắc làm nơi nương tựa... Thức phát triển hưng thịnh nhờ sắc. Thức tồn tại nhờ Thọ... nhờ Tưởng... nhờ Hành... (như trên). Nếu có ai nói tôi sẽ chỉ ra sự đi, sự đến, sự sinh, sự diệt của Thức biệt lập với Sắc, Thọ, Tưởng, Hành thì người ấy đã nói một điều không thực« (Kinh Tương Ưng III).