Thứ Ba, 25 tháng 8, 2020

 

        THẬT TƯỚNG


Tâm và Pháp xưa nay không có

Liễu Tâm không vạn Pháp cũng không

Thị, phi vứt hết ngoài đồng

Chân Như diệu lý tự thông đạt liền!

                              Đà Lạt 24/08/2020

                         -Thích Long Viễn-











Thứ Hai, 24 tháng 8, 2020

 

TRUYỀN TÂM ẤN


Trình và Vấn:

Tâm con vốn không đến?

Vậy làm sao có đi?

Đến đi là dối gạt?

Phương chi nói cơ Thiền?


Thiền: Vô tâm vô đắc?

Thuyết đắc tức danh đắc?

Không đắc, phi không đắc?

Vậy chứng đắc, đắc gì?


Chứng tức không phải chứng?

Tu tức vô tu tu?

Đã không tu, không chứng?

Vậy tu chứng cái gì?


Truyền và Ấn:

Ngôn ngữ không thể nói

Tâm hành cũng không qua

Truyền con Vô Sở Đắc

Hóa thân độ Ta Bà !


                  Đà Lạt 24/08/2020

                              _Thích Long Viễn_


Chủ Nhật, 23 tháng 8, 2020

       ANH THẤY CHĂNG?

Thân thọ sanh từ nơi không tướng

Tâm cũng không, vạn tượng huyễn sanh

Thân, tâm, pháp hiện đành rành

Pháp Thân trước mặt, trình anh Pháp nào?


                                                            Đà Lạt 24/08/2020

                                                      _ Thích Long Viễn _



Thứ Năm, 20 tháng 8, 2020

             XUÂN LIỄU

Xuân đến xuân đi xuân khứ lai
Xuân trong chim hót bóng rơi dài
Tiết xuân thanh nhã ươm nhụy mật
Trời xuân ai liễu mộng xuân khai?

                           Đà Lạt 19/8/2020                   
                    _Thích Long Viễn_



Thứ Tư, 19 tháng 8, 2020

      BẢN LAI DIỆN MỤC


Lặng lẽ trời không không bóng mây

Gương không soi bóng bóng không hình

Trong không rõ chiếu không không đắc

Bản lai diện mục chính là đây?


                                 Đà Lạt 20/8/2020

                         __Thích Long Viễn__





̣̣̣                 Câu chuyện Thầy Trò
                            (Tông Chỉ Pháp Yếu)

̣̣̣Chiều đã về, muôn chim ca hát trong tổ ấm giữa rừng thiêng bao la, chúng đang ca hát hay đang cùng nhau tấu lên bài nhạc Hải Ấn Đốn Viên? Tiếng chim hót ca hòa cùng những chiếc lá rơi khi gió mát từ biển thổi về vọng lại, tiếng lá ngân xuyên qua những tia nắng hồng quang làm ấm lên tình người ở đây, phải chăng đấy là một bức tranh tuyệt diệu đầy màu sắc với âm thanh như Thắng Bỉ Thế Gian Âm, đưa lòng người vào tận cùng biển Diệu Pháp của Đức Phật Tỳ Lô Giá Na? Hay trong tình thương không bến bờ của Sư Phụ Long Viễn?
Khi ấy Sư Phụ đang ngồi trên ghế có mấy chú tiểu đang vây quanh với quý Thầy cùng ở đấy. Sư Phụ nhẹ ngâm một bài Pháp Cú, âm thanh cất lên nhè nhẹ, trầm ấm, đầy lòng từ bi như góp thêm vào bản Diệu Pháp tuyên lưu không ngừng của Pháp Thân để bạt trừ nghiệp chướng của đệ tử đang vây quanh:
"Thành này làm bằng xương
Quét tô bằng máu thịt
Ở đây già và chết
Bệnh, lừa đảo chất chứa"
Đoạn Sư Phụ quay sang nhìn mấy chú mỉm cười, rồi nhẹ giọng bảo:
-"Các con có hiểu bản chất của thân này qua ý nghĩa của bài Pháp Cú trên không?"
-"Dạ, vâng! Có ạ!" Mấy chú khẽ đáp.
- Uhm! Hãy thường nhớ và tư niệm về nó, các con nhớ nhớ nghen!_ Sư Phụ dạy.
Ngừng một chút rồi Sư Phụ nói tiếp:
-"Phàm người xuất gia học đạo, nếu không có Pháp Hành, không biết Tùy Pháp Hành, không biết đường lối tu học hay tông chỉ tu học của mình thì cũng như kẻ lái thuyền mà không có đích đến, thuyền sẽ trôi dạt lông bông không đi về đâu được cả, chắc chắn khổ đau tiếp nối, vì ngu si vậy!"
- "Kính thưa Sư Phụ, xin Sư Phụ nói cho chúng con biết rõ về tông chỉ của Đức Phật dạy cho người tu, để thành tựu một Thánh Đệ Tử được không ạ?"_ Một vị thầy ở bên cạnh hỏi.
Sư Phụ đáp:
_ "Dĩ nhiên là được! Thầy còn nhớ trong Kinh Trung A hàm, Kinh Mật Hoàn Dụ, khi Đức Phật du hóa Thích-ki-sấu, ở tại Ca-duy-la-vệ.

Bấy giờ sau khi đêm tối qua, vào buổi sáng sớm, Đức Thế Tôn đắp y ôm bát, rửa tay chân, lấy Ni-sư-đàn vắt lên vai, đi đến rừng trúc trong chùa Thích-ca, rồi Ngài đi vào Đại Lâm đến dưới một gốc cây, trải Ni-sư-đàn ngồi kiết già.

Khi ấy, Chấp Trượng Thích chống gậy mà đi, sau bữa cơm trưa, ung dung tìm đến chỗ Phật, cùng nhau chào hỏi, chống gậy đứng trước Đức Phật rồi hỏi Đức Thế Tôn rằng:

“Sa-môn Cù-đàm, Ngài lấy gì làm tông chỉ? Và thuyết giảng những pháp gì?”

Đức Thế Tôn đáp:

Này người họ Thích nếu tất cả chư Thiên, Ma, Phạm, Sa-môn, Phạm chí, từ người đến trời trên thế gian này đều không đấu tranh, tu tập ly dục, thanh tịnh phạm hạnh, lìa bỏ siểm khúc, dứt trừ hối, không đắm trước nơi hữu, phi hữu, cũng không có tưởng. Đó là tông chỉ của Ta. Pháp Ta thuyết giảng cũng như vậy”.

Pháp mà Đức Thế Tôn thi thiết, hiển lộ, khai thị, hiển thị... nếu chúng ta tu học đúng theo tông chỉ của Ngài thì chắc chắn các buộc ràng được cắt đoạn, người người đều tu đúng như thế thì thế gian này chẳng phải là thiên đường, Cực Lạc hay sao? Vì nếu tu đúng thì người với người sống đầy tình thương, không đấu tranh, không siểm khúc, dứt trừ hối, không đắm trước nới các hữu tức là dục hữu, sắc hữu và vô sắc hữu, cũng không có tưởng, tâm thức hoàn thanh tịnh, an lạc vô lậu vô vi thì còn phúc lạc nào bằng?... Cho nên các con phải có trách nhiệm truyền bá tông chỉ chánh yếu của Đức Phật đã thi thiết, phải có trách nhiệm với chúng sanh và đạo pháp, nên nhớ: "Muốn cầu thành Phật chỉ biết chúng sanh!". Nên nếu các con quên mình vì hạnh phúc của chúng sanh đó là pháp cúng dường tối thắng nhất dâng lên chư Phật. Hãy vui khi chúng sanh vui, buồn khi chúng sanh buồn, hãy đem nguồn chánh pháp nhãn tạng với tông chỉ này mà hoàn thiện đại bi tâm, đại Bồ Đề tâm của mình, hãy tích lũy phước báo và công đức của mình, đừng bao giờ nhàm chán việc lợi lạc cho chúng sanh, đó cũng tức là các con báo đền Phật ân vậy!"

...

Mọi người nghe Sư Phụ huấn thị xong trong lòng hoan hỷ vô biên, khuôn mặt rạng ngời pháp lạc. Mọi người đều đồng tâm đáp: 

-"Dạ! Sư Phụ yên tâm chúng con sẽ cố gắng làm được ạ!" 

 Dù lời Sư Phụ đã dứt nhưng mãi đồng vọng trong tâm mọi người, đồng vọng vào khu rừng xuyên qua không gian bao la...Nguyện cầu Pháp Luân Thường Chuyển, lợi ích khắp chúng sanh!



Thứ Ba, 18 tháng 8, 2020

                   Bn Pháp Vi Diu

 

Một hôm khi ánh thái dương đã khuất sau rặng núi xanh, cảnh vật như đang mơ màng chìm vào giấc ngủ, thì ở Phật Đảnh Bảo Vương Tự lại bừng sáng bởi hình ảnh của Sư Phụ Long Viễn với vi diệu Pháp âm đang nhắc nhở sách tấn đại chúng tu học, âm thanh vang xa... vang xa như bạt ngàn khắp hư không pháp giới và mỗi diệu âm lại như như tia sáng soi chiếu tận cùng ngõ ngách trong tâm u tối của mọi người nơi đây.. Tôi xin kính cẩn khể thủ lễ lược trích một đoạn ngắn trong bài diệu pháp mà Sư Phụ tuyên lưu, kính nguyện mọi người đều thể nhập bất động tâm, thành tựu và an trụ cảnh giới tối thượng của Phạm Hạnh!

...

Sư Phụ dạy:

 Quý Thầy, quý Cô phải biết: Là một hành giả của Pháp cần phải liễu tri gốc của các Pháp, sự vận hành của nó như thế nào, tổng trì ra sao, tối thượng vi diệu cứu cánh Phạm Hạnh của các pháp là gì?... Nếu không học, không biết, không hành, không chánh quán với trí tuệ về căn bản của pháp thì không thể phát sanh tuệ giác không tịch, không thể đặt gánh nặng xuống, không thể nhổ tận gốc phiền não, không thể diệt trừ khổ ưu, không thể thành tựu chánh trí giác ngộ và Niết Bàn được. Cho nên rất cần phải minh liễu, nay tôi sẽ vì mọi người mà lược nói:  

 - Nếu có người hỏi: Tất cả các pháp lấy gì làm gốc? Phải đáp rằng: Dục là gốc của các pháp, vì sao? Vì các pháp sanh từ dục vậy! Nếu không có dục thì làm gì có yêu và không yêu, làm gì có kiết sử sanh ra để triển chuyển trôi lăn trong ba cõi sáu đường?

 - Nếu có người hỏi: Các pháp lấy gì làm hòa hiệp? Phải đáp rằng: Xúc là hòa hiệp của các pháp, vì sao? Nếu không có xúc thì căn- trần- thức sao có thể kham nhậm, tổng trì khiến cho pháp hiện khởi? Cho nên biết rằng xúc là hòa hiệp của các pháp vậy.

 - Nếu có người hỏi: Các pháp lấy gì làm dẫn khởi?Phải đáp rằng: Thọ là dẫn khởi của các pháp, vì sao? Vì từ xúc sanh vậy! Từ xúc sanh thọ, từ thọ sanh ái, ái sanh thủ... Cho nên chính thọ là nhiên liệu dẫn khởi khiến ý sanh ra phân biệt và hình thành nên các pháp vậy!

 -Nếu có người hỏi: Các pháp lấy gì làm hiện hữu? Phải đáp rằng: Tác ý là hiện hữu của các pháp, vì sao? Vì nhân tác ý mới sanh sự tích tập các pháp và phân biệt các pháp vậy!

 -Nếu có người hỏi: Các pháp lấy gì làm thượng thủ? Phải đáp rằng: Niệm là thượng thủ của các pháp, vì sao? Nếu không có niệm thì làm gì có các pháp sanh? Nếu không có niệm thì ai nhận biết, ai phân biệt, ai tích tập, ai dẫn khởi, ai liễu tri...Thượng thủ của các pháp đích thực là niệm vậy!

 - Nếu có người hỏi: Các pháp lấy gì làm tiền đạo? Phải đáp rằng: Định là tiền đạo của các pháp, vì sao? Vì nhân định mà tâm không tán loạn, phóng dật, bất chánh tri, khiến hành giả nhận chân được sự hiện hành của vạn pháp vậy!

 -Nếu có người hỏi: Các pháp lấy gì làm tối thượng? Phải đáp rằng: Tuệ là tối thượng của các pháp, vì sao? Do có tuệ mà hành giả thắng tri và liễu tri về sự sự vận hành của các pháp và thực tướng của nó vậy!

 -Nếu có người hỏi: Các pháp lấy gì làm chắc thật? Phải đáp rằng: Giải thoát là chắc thật của các pháp, vì sao? Vì giải thoát thì không rơi rớt vào các hữu, không bị các pháp trói buộc nữa, không còn chấp thủ nơi các pháp, làm chủ thân tâm, an nhiên tự tại không chướng ngại, cho nên nói giải thoát là chắc thật của các pháp vậy!

 -Nếu có người hỏi: Các pháp lấy gì làm cứu cánh? Phải đáp rằng: Niết Bàn là cứu cánh của các pháp, vì sao? Vì Niết Bàn là cứu cánh của Phạm Hạnh, Niết Bàn là pháp tối tôn, tối diệu, tối thắng, tối đại... không gì so sánh, không thể suy lường, là mục đích cuối cùng mà Thánh đệ tử hướng đến và phải chứng đắc vậy!

...


 

 

Thứ Năm, 23 tháng 7, 2020

                   CHỨNG NGỘ TRI KIẾN NHƯ LAI

      Có một đệ tử đến thăm Sư Phụ Long Viễn, sau khi chào đón hỏi han xong thì vị đệ tử kia lên tiếng hỏi:

-                  Kính bạch Thầy! Hằng ngày con thiền định thường quán chiếu Chân Tâm đôi khi trung lúc quán thấy tâm rất an ổn hỷ lạc; nhưng khi con xả thiền thì đối duyên xúc cảnh con vẫn phiền não, không biết con tu như vậy có đúng không và làm sao để vào được Tri Kiến Như Lai, thưa thầy?

          Sư Phụ đáp:

-                  Đã gọi là Chân Tâm thì sao còn dụng tâm để quán? Con phải biết tâm sanh thì phiền não sanh, tâm diệt thì phiền não diệt, nhưng Chân Tâm thường trụ không sanh cũng không diệt, đã không sanh không diệt thì còn muốn diệt cái gì?

     Người xưa có câu:

“Muốn trừ phiền não trùng thêm bệnh

Thú hướng chân như cũng là tà”

     Con phải lưu tâm, nếu dụng công quán chiếu các pháp duyên sanh nó vốn là Không, bản chất của nó đích thực là Không, do duyên tập sanh giả gọi là Có, Không thì không trụ vì đã Không thì trụ cái gì? Có cũng không trụ vì Có là Có trong Không. Cho nên Có và Không chỉ là do duyên giả hợp mà lập phương tiện mà thôi. Trong cái thấy khởi sanh chính là vô tự tánh, cần phải minh liễu. Khi thấy như thực các pháp sanh vốn không có tự tánh thì con an trú tâm ở Trung Đạo lìa nhị biên và nhị nguyên, nếu con an trú tâm được như vậy không phải là Đại Tự Tại hay sao? Còn nếu con dụng tâm muốn trừ phiền não thì cái tâm dụng đó vốn cũng là phiền não, thế thì trên phiền não lại chồng thêm phiền não, như trên đầu lại chồng thêm cái đầu, đã bệnh lại càng thêm bệnh cho nên mới nói: "Muốn trừ phiền não trùng thêm bệnh" là vậy, đây gọi chánh điên đảo. Vì thấy có phiền não nên mới vọng đoạn nó hướng tâm chứng ngộ Chân Tánh hay thể nhập tâm Bất Sanh Bất Diệt còn gọi là tâm Chân Như, đã gọi là Chân Như thì nó vốn không sanh không diệt, bản thể vắng lặng như nhiên sao còn vọng khởi để chứng? Đã khởi vọng muốn thể nhập Chân Như thì Chân Như ấy cũng thành ra vọng, tâm vọng ấy đích thực cũng là “tà” tâm vậy, nên mới nói: "Thú hướng chân như cũng là tà" là nghĩa như thế. Con phải thắng tri vạn pháp như thế, tuệ tri và minh đạt với chánh trí như thế, liễu ngộ như thế, thì khi làm tất cả mà không trụ không chấp là vào được Tri Kiến Như Lai.

 Đệ tử cúi đầu đảnh lễ và y giáo phụng hành.

 

 


Thứ Năm, 25 tháng 6, 2020

Lời Vàng Thầy Dạy:

                 TRIỆT CHỨNG PHÁP TỐI THƯỢNG NHẤT 

Một hôm khi bóng mặt trời chênh chếch sắp lặn về Tây, những ánh dương vàng bay trong không trung xuyên qua những đám mây tạo thành những hào quang ngũ sắc tuyệt đẹp. Phải chăng những vầng thái dương kia đang cố gắng phủ mình lên sinh linh vạn loại thổi vào đó sự sống với nhiệt huyết không gì so sánh? Hay nó đang cố gắng vươn mình lên bám vào không gian để lắng nghe diệu Pháp mà Sư Phụ Long Viễn sắp tuyên lưu?
...
Có hai Sư Cô trẻ sau khi chào đón hỏi thăm Sư Phụ đúng như Pháp rồi, hai Cô quỳ gối chắp tay ngang ngực cung kính chiêm ngưỡng Thầy, sau đó một Sư Cô bạch hỏi:

Kính bạch Sư Phụ! Nguyện xin Sư Phụ khai thị cho chúng con biết Pháp nào tối vi diệu có thể nhiếp tất cả thiện Pháp, chứng Pháp này là có thể chứng ngộ Niết Bàn, được không ạ?

Sư Phụ đáp:

- Có thể được, hai cô hãy lắng nghe, suy nghĩ và khéo tác ý, tôi sẽ ước lược tỏ bày. Có một Pháp tối thượng bậc nhất, nó có thể nhiếp thọ tất cả các thiện Pháp đó là Bốn Thánh Đế. Cô nên biết nếu có vô lượng thiện Pháp, thì tất cả các thiện Pháp ấy đều thu nhiếp vào Bốn Thánh Đế, đi vào trong Bốn Thánh Đế. Cũng như trong muôn loài thú vật, dấu chân voi là bậc nhất. Vì sao thế? Vì dấu chân voi rất là to lớn, không dấu chân nào vượt qua. Cũng vậy, Bốn Thánh Đế có thể nhiếp thọ vô lượng thiện Pháp, tất cả thiện Pháp đều thu nhiếp vào Bốn Thánh Đế. Những gì là Bốn? Đó là Khổ Thánh Đế, Khổ Tập, Khổ Diệt và Khổ Diệt Đạo Thánh Đế. 

Thế nào là Khổ Thánh Đế? Đó là sanh khổ, già khổ, bệnh khổ, chết khổ, oán ghét mà tụ hội là khổ, thương yêu mà biệt ly là khổ, mong cầu mà không được là khổ, nói tóm lại năm thủ uẩn là khổ. Nói thế là vì lẽ gì? Đó là sắc thủ uẩn, thọ, tưởng, hành, thức thủ uẩn.

Thế nào là Khổ Tập Thánh Đế? Tức là ái tập thì khổ tập. Nghĩa là chúng sanh thật có sáu xứ tham ái bên trong: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý xứ, còn gọi là ái nội lục xứ. Trong đó nếu có ái, có cấu bẩn, có ô nhiễm, có đắm trước, chính tham ái này đưa đến tái sanh câu hữu với hỷ và tham, tìm cầu hỷ lạc chỗ này chỗ kia, tức là dục ái, hữu ái và phi hữu ái; đó là Tập. Nhận định như vậy và tri giác như vậy, đó là ái tập Khổ Tập Thánh Đế.

Thế nào là Khổ Diệt Thánh Đế? Nghĩa là chúng sanh thực có sáu xứ tham ái bên trong: mắt, tai. mũi, lưỡi, thân, ý xứ. Chúng sanh ấy giải thoát, không nhiễm, không đắm trước, đoạn bỏ hoàn toàn, vô dục, diệt tận, tịch tĩnh; biết Pháp như vậy, thấy như vậy, hiểu như vậy, nhận định như vậy và tri giác như vậy, đó gọi là ái diệt Khổ Diệt Thánh Đế.

Thế nào là Khổ Diệt Đạo Thánh Đế? Đó là chánh kiến, chánh tư duy, chánh ngữ, chánh nghiệp, chánh mạng, chánh tinh tấn, chánh niệm và chánh định. Khổ Diệt Đạo Thánh Đế là chắc thật không hư dối, không xa rời sự thật, cũng không phải điên đảo, được thẩm sát một cách chắc chắn. Những gì đúng với sự thật chắc chắn như vậy, là sở hữu của Thánh, được thấu suốt bởi Thánh, là sự giác ngộ chân chánh của bậc Thánh. Do đó nói Khổ Diệt Đạo Thánh Đế là vậy! 

Cho nên các Cô phải biết như thế, phải thấy như thế, phải tuệ tri như thế, thắng triệt như thế, phải liễu tri như thế thời yểm ly, ly tham, đoạn dục, ái diệt giải thoát, giải thoát rồi liền biết giải thoát, biết một cách như thật rằng: Sự sanh đã dứt, phạm hạnh đã vững, việc cần làm đã làm xong, không còn tái sanh nữa."

Đó gọi là thấy duyên khởi tức thấy Pháp, mà thấy Pháp tức thấy duyên khởi, thấy duyên khởi và thấy Pháp cũng tức là thấy Như Lai vậy!

Hai Sư Cô rất chăm chú lắng lòng nghe, không biết hai Sư Cô đã ngộ và thắng triệt nội chứng tịnh chỉ chưa mà sao khuôn mặt hai cô sáng ngời Pháp lạc, đôi mắt long lanh ần ận nước, phải chăng hai Cô đang rất xúc động vì diệu Pháp đã thấm nhuần và tẩm ướt toàn thân và toàn tâm chăng? Sau một hồi im lặng vì đang tắm mình trong vị ngọt xuất thế của diệu Pháp, hai Sư Cô đứng lên đảnh lễ Sư Phụ rồi quỳ xuống, giọng nghẹn ngào, cung kính thưa:

- Kính bạch Sư Phụ dù chúng con đã từng nghe giảng về Tứ Thánh Đế, nhưng vắn tắt và viên mãn với các chi tiết thì hôm nay chúng con mới được nghe, thật là một nhân duyên thù thắng, chúng con không biết nói gì hơn, vì từng câu từng lời Sư Phụ nói như thắm sâu vào tận nguồn tâm của chúng con, như một người khát chợt gặp dòng nước mát, như một người bần cùng gặp được châu báu vô giá. Chúng con rất xúc động, nguyện sẽ chứng minh sự thâm nhập diệu Pháp này với sở hành đúng như Pháp để dâng cúng nó lên Sư Phụ! Nguyện xin Sư Phụ từ bi hứa khả và gia trì cho chúng con ạ! Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật!
 
Riêng đệ tử chúng tôi dù đã nghe, đã biết căn bản về Tứ Thánh Đế mà sao mỗi lần nghe Sư Phụ dạy tâm tôi dường như thâm nhập hơn và tuệ tri với chánh kiến minh đạt, thân tâm tịch tĩnh, an lạc đến lạ lùng như luôn được tắm mình trong biển cam lồ vậy!