Chuyên Niệm Một Hướng Nhất Định Vãng Sanh
---------------ಠ-------------
Hỏi: Về phần Phát Bồ Đề Tâm tôi thật đã quyết nghi! Thế nào
gọi là “Chuyên niệm một hướng?”
Đáp: Chuyên tức là không tạp, chuyên cần, chuyên nhất. Niệm
tức là nhớ nghĩ, tâm tâm nối tiếp nhau, không sanh tà niệm.
Một hướng tức là không phải hai
hướng, ba hướng…
Như thế thì “Chuyên niệm một hướng”
tức là: Tâm tâm nhớ nghĩ chuyên ròng về một hướng duy nhất. Một hướng đó là gì?
Đó là Tây Phương Cực Lạc, về Đức Từ Phụ A Di Đà.
Tại sao chúng ta phải chuyên niệm
một hướng?
Vì tâm của chúng sanh là do bóng
dáng trần cảnh gôm lại mà thành, nếu không thu nhiếp tâm tâm số pháp về một
hướng chuyên nhất thì định lực làm sao thành tựu?
Chuyên niệm một hướng, nói cho đủ
là “Chuyên niệm một hướng Phật A Di Đà” . Tại sao chúng ta lại phải “Chuyên
niệm một hướng Phật A Di Đà?” Vì Nam Mô A Di Đà Phật là Vạn Đức Hồng Danh, nếu
ông niệm được một niệm danh hiệu Phật, tức trong một niệm đó bao gồm niệm Vạn Đức.
Nay ông dùng Danh vời Đức, tức Đức châu viên. Cho nên Kinh dạy: “Trong khi tâm
các ông tưởng Phật, thì tâm đó tức là 32 tướng tốt, 80 vẻ đẹp!” Thế há chẳng
vừa tưởng niệm đến Phật thì đã làm Phật rồi ư? Khi tâm ông phản vọng về chân
tức liền bội trần hiệp giác! Chỉ cần ông “Chuyên” không tạp, “Niệm” không dứt,
một hướng tu hành, với Tín Nguyện kiên cường bền chắc, ngàn voi kéo chẳng đổ,
ngàn trâu giật chẳng lay, chấp trì danh hiệu Phật như hổ tựa sơn, như rồng nhập
hải, như kẻ sắp chết đuối cần cầu một chiếc phao, như trẻ thơ khát khao giọt
sữa mẹ hiền,…thì đâu còn phương tiện nào giản dị, thẳng tắc, viên đốn và thù
thắng hơn đây. Bởi lẽ phép xưng danh niệm Phật này bao gồm căn cơ rất rộng,
không phân biệt kẻ sang người hèn, kẻ nam người nữ, kẻ hiền người ngu, kẻ già
người trẻ…nhà nhà đều tu được, người người đều tu được. Một khi đã gieo cái
nhân niệm Phật một hướng tu hành thệ sanh An Dưỡng, vì diệt trừ khổ não cho tất
cả chúng sanh mà quyết chứng đắc Vô Thượng Bồ Đề; phàm có công đức nào đều dùng
tâm thâm tín, tâm chí thành mà hồi hướng Vãng Sanh, thì tất cảm ra cái quả thấy
Phật và Vãng Sanh vậy! Nên trong Kinh Xưng Dương Công Đức Chư Phật có dạy: “Nếu
có người được nghe tên Như Lai Vô Lượng Thọ, nhất tâm tin thích, trì đọc tụng
niệm…thì người ấy sẽ được vô lượng phước, sẽ vĩnh viễn lìa xa nạn khổ của Tam Đồ.
Sau khi mạng chung đều được Vãng Sanh về quốc độ của Phật đó.”
Còn nếu ông đã phát đại Bồ Đề Tâm,
nguyện sanh sanh thế thế hành Bồ Tát đạo, thì ông cần phải liễu tri rằng mối
bận tâm lớn nhất của Bồ Tát là làm lợi ích rộng lớn cho tất cả hữu tình. Muốn
vậy thì Bồ Tát phải thông đạt và thắng tri đạo lộ của tất cả các Thừa. Để đảm
bảo lợi ích chân thật của tất cả chúng sanh thì Bồ Tát phải có công đức vô cùng
rộng lớn. Bồ Tát muốn có công đức vô biên để cứu khổ ban vui và làm chỗ nương
tựa vững chắc cho tất cả chúng sanh, đồng thời vượt qua ngôn hành đạo pháp của
Phật thuyết vào biển Chân Như và thánh lớn Viên Giác của mười phương Như Lai,
ngoài việc chấp trì danh hiệu Phật và nương tựa vào chư Như Lai như chim non
không thể lìa xa mẹ, thì phép của Bồ Tát ngày ba thời, đêm ba thời, thường hành
ba việc:
1. Sáng sớm vệ sinh sạch sẽ, y phục chỉnh tề,
chắp tay lễ mười phương chư Phật, cung kính lạy thưa: “Con tên…hoặc đời này,
hoặc đời quá khứ, trong vô lượng kiếp thân, khẩu, ý tạo tội ác nghiệp, xin sám
hối trước chư Phật hiện tại trong mười phương, nguyện được diệt trừ, không làm
trở lại!” Trưa, chiều và đêm ba thời cũng làm như vậy!
2. Nghĩ đến công đức sở hành của mười phương
chư Phật trong ba đời và công đức của chúng đệ tử Phật, mà tùy hỷ khuyến trợ.
Trưa, chiều và đêm ba thời đều làm như vậy!
3. Khuyến thỉnh các đức Phật hiện tại trong
mười phương, bắt đầu chuyển Pháp luân và thỉnh chư Phật trụ lâu ở trong thế
gian vô lượng kiếp, để độ thoát hết thảy chúng sanh. Trưa, chiều và đêm ba thời
đều làm như vậy!
Nếu Bồ Tát thực hiện ba việc như thế, công đức vô lượng.
Lại Bồ Tát cũng nên phát nguyện tu theo thập hạnh Phổ Hiền, xưng
tán hạnh nguyện Phổ Hiền và tập hợp đạo Phổ Hiền. Ngày đêm thường xuyên đọc
tụng và tưởng niệm đến bảy phần cầu nguyện trong Kinh Phổ Hiền Nguyện Vương,
lời Kinh như sau:
Đối trước tất cả chư Phật
Ở
khắp nơi trong vũ trụ
Đã
vượt ngoài mọi chiều thời gian
Con
xin kính lễ bằng cả thân, lời, ý.
Nhờ
năng lực thực hành Nguyện lớn
Con
dùng vô số thân nhiều hơn cát bụi
Để
kính lễ các đấng Chiến Thắng
Mà
tâm con có thể nghĩ lường.
Con
đặt hết niềm tin nơi chư Phật
Và
những giới đức vượt bậc của các Ngài
Vô
số Phật đang an tọa
Giữa
chúng Bồ Tát nhiều hơn vi trần.
Con
ca tụng tất cả các đấng Thiện Thệ
Bằng
biển cả ngôn từ vô tận tán dương
Con
hát ca công đức các đấng Chiến Thắng
Với
toàn thể âm thanh của tiếng hải triều.
Với
hoa tươi và những tràng hoa tốt đẹp
Âm
thanh của não bạt, dầu thoa và lộng báu
Với
đèn dầu và hương trầm hảo hạng
Con
xin cúng dường tất cả Như Lai.
Với
vải mịn nhất và hương thù thắng
Bình
đựng hương bột cao như núi Tu Di
Với
những đồ trang hoàng đặc biệt quý hiếm
Con
dâng cúng lên các đấng Chiến Thắng.
Con
xin dâng hiến lên chư Phật
Tất
cả phẩm vật tráng lệ thù thắng
Với
năng lực đức tin vào các thiện hành
Con
xin kính lễ chư Như Lai.
Bất
cứ tội lỗi nào con đã phạm
Do
tham dục, giận dữ, si mê
Bằng
thân, lời hay ý
Con
xin sám hối tất cả.
Con
xin vui theo những công đức
Của
chư Bồ Tát và Độc Giác
Của
các bậc còn học và hết học
Con
tán thành việc tốt trong cả thế gian.
Với
các bậc làm ngọn đèn của thế gian
Con
thỉnh chuyển bánh xe Pháp vô thượng
Những
người trải qua từng bước đến Giác Ngộ
Đã
đạt thành Phật quả thênh thang.
Với
những vị nào mong nhập Niết Bàn
Con
xin chấp tay khẩn cầu các Ngài
Vì
hạnh phúc an vui của chúng sanh
Hãy
lưu lại thêm vô số kiếp.
Chút
ít công đức nào con có được
Do
kính lễ, cúng dường hay sám hối
Do
vui theo, cung thỉnh, khẩn cầu
Tất
cả con xin dồn cho mục đích Giác Ngộ.
Con
xin kính lễ chư Phật quá khứ hiện tại
Nơi
các Ngài an trú trong khắp mươi phương
Và
cầu mong chư Phật vị lai chóng thành đạt
Qua
những bước đường tiến đến Toàn giác.
Bồ Tát đem tất cả căn lành, phước đức và nhân duyên mình tạo
được dùng tâm nguyện chí thành, tâm thâm tín sâu xa cùng với nguyện lực Bồ Đề
Tâm mà hồi hướng Vãng Sanh. Tất cả những sở hành trên cũng được gọi là “Chuyên
niệm một hướng”, chứ chẳng phải bỏ đây thủ kia mới gọi là “Chuyên niệm”. Vì
sao? Vì trong Phật pháp không có lấy và bỏ. Ông nên biết: Chỗ sở hành của Bồ
Tát không phải chỗ mà phàm phu có thể suy lường được. Tại sao? Vì chẳng phải
hạnh phàm phu, chẳng phải hạnh Thánh Hiền, đó là hạnh Bồ Tát. Nên không có chỗ
trụ mà sanh tâm kia!
Đại Sư Ngẫu
Ích cũng từng nói trong Phạm Thất Ngẫu Đàm rằng: “Lại Thiền giả muốn sanh Tây
Phương, bất tất phải đổi qua niệm Phật. Chỉ đủ Tín Nguyện thì tham Thiền tức
hành Tịnh Độ”. Đại Sư cũng từng đóng cửa thất kết đàn, trì Chú Vãng Sanh cầu
sanh Tịnh Độ, phát thệ với lời kệ:
“Con
dùng tâm chí thành
Thâm tâm hồi hướng tâm
Đốt tay hương ba cột
Kết tịnh đàn một thất
Chuyên trì Chú Vãng Sanh
Chỉ trừ lúc ăn ngủ
Dùng lực công đức này
Quyết cầu sanh An Dưỡng”.
Nếu ông có lòng tin kiên định như
kim cang, chí nguyện cầu sanh an dưỡng tha thiết như cứu lửa cháy đầu thì dù
tham Thiền, trì Chú đều thành Tịnh Độ cả. Ông chớ để thời khắc luống trôi qua
vô ích, phải nên gấp “Phát Đại Tâm chuyên niệm một hướng Phật A Di Đà”. Đấy
cũng là tông chỉ chánh yếu của Kinh Phật Thuyết Đại Thừa Vô Lượng Thọ Trang
Nghiêm Thanh Tịnh Bình Đẳng Giác vậy!
------------- ಜ--------------